Mai Tuyết Chinh rời đi.
Tạ Thanh Nhai chờ hắn đi khỏi, rồi cũng đứng dậy rời khỏi phòng.
Cánh cửa mở ra.
Trường Phong và Lệnh Cát vẫn đứng chờ bên ngoài.
Thấy hắn muốn rời đi, Trường Phong lập tức theo sau, định đi cùng.
Nhưng Tạ Thanh Nhai không hề quay đầu, chỉ để lại một câu: “Không cần theo.”
Trường Phong lộ vẻ lo lắng.
Hắn sợ Vương gia đi gặp Tam Lang một mình, mà bên phía Tam Lang e rằng sẽ không nể mặt Vương gia.
Nhưng khi thấy Vương gia đã sải bước rời đi, rốt cuộc hắn không dám làm trái ý, chỉ có thể đứng lại, lặng lẽ tiễn Vương gia bằng ánh mắt cho đến khi bóng người khuất dần sau cổng viện.
Không còn nhìn thấy bóng dáng ấy nữa, Trường Phong khẽ thở dài, thu lại ánh mắt.
Hắn định quay vào trong để thu dọn một chút, lại thấy Lệnh Cát bên cạnh không biết vì sao lại đang ôm đao thất thần.
Hắn nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”
Từ nhỏ lớn lên bên nhau, tính cách của huynh đệ này, hắn rõ hơn ai hết.
Người luôn hào sảng thẳng thắn, nay lại mang bộ dáng trầm tư như thế này, quả thực chưa từng thấy qua.
Hỏi xong, chẳng thấy Lệnh Cát đáp lời, Trường Phong không nhịn được vỗ nhẹ lên vai hắn.
Lệnh Cát giật mình ngẩng đầu, vẻ mặt hốt hoảng, khiến Trường Phong càng cau mày chặt hơn.
Hắn nhíu mày nhìn chằm chằm: “Ngươi đang nghĩ gì mà thất thần như vậy?”
Lệnh Cát lúc này mới hoàn hồn.
“Không… không có gì.” Hắn vội vàng phủ nhận.
Cứ như đang cố che giấu điều gì, hắn né tránh ánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phung-chi-thanh-hon-ky-quan-chiet-chi/1549560/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.