“Làm sao có chuyện đó!”
Tiêu Bảo Châu lập tức biến sắc, giọng nói cũng trở nên lo lắng:
“Muội làm sao có thể muốn người khác chế giễu biểu tỷ được?”
Dù chỉ có hai huynh trưởng ruột thịt, nhưng tình cảm mà nàng dành cho Từ Đoan Nghi không khác gì tỷ muội ruột.
Dù chỉ là biểu tỷ muội, nhưng Từ Đoan Nghi luôn đối xử với nàng rất tốt.
Nàng thực sự rất yêu quý biểu tỷ của mình.
Nếu không, hôm nay nàng đã chẳng tức giận đến mức tìm Tạ Thanh Nhai để ép hắn từ hôn.
Nhưng giờ phút này, Tiêu Bảo Châu cũng dần nhận ra, cuộc hôn sự này đã không thể thay đổi được nữa.
Nàng nhìn vào ánh mắt trầm tĩnh, không gợn sóng của biểu tỷ, bất giác thấy chột dạ.
Không dám chần chừ thêm, Tiêu Bảo Châu vội nắm lấy tay Từ Đoan Nghi, nghiêm túc hứa:
“Muội biết rồi, sau này muội sẽ không cãi nhau với Tạ Thanh Nhai nữa…”
Nhưng dù nói vậy, nàng vẫn không cam tâm, liền nhỏ giọng lẩm bẩm một câu:
“Đúng là quá lợi cho hắn mà!”
Từ Đoan Nghi thấy nàng đồng ý, cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nàng xoa đầu Tiêu Bảo Châu, không nói thêm gì.
Trời đã dần tối, nàng còn phải quay về cung.
Sau khi nói thêm vài lời với Tiêu Bảo Châu, hai người liền tạm biệt nhau.
Tiêu Bảo Châu lúc này cũng không còn tâm trạng đi dạo phố nữa, chỉ dặn dò:
“Lần sau tỷ nhớ ra khỏi cung tìm muội chơi nhé, biểu tỷ.”
Nói xong, nàng bảo thị nữ mang bộ trang sức đã mua cho Từ Đoan Nghi ra.
Từ Đoan Nghi biết đây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phung-chi-thanh-hon-ky-quan-chiet-chi/1549607/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.