Chuyện này đã trôi qua bao lâu rồi nhỉ? 12 năm đi.
Nhưng An Đông vẫn nhớ rất rõ ràng. Lúc ấy cô ấy thật sự đã bế tắc đến cực điểm, mặt khác bạn cùng phòng đều vẫn chưa về, cô ấy ngồi một mình trong ký túc xá lại rất sợ Sầm Khê đột nhiên xuất hiện, lo sợ nơm nớp đứng ngồi không yên được một lúc lâu, mới quyết định đi phòng học tìm Ngưu Lâm.
Lúc ấy Ngưu Lâm đang ở trong phòng học cân nhắc bảng điểm, thấy An Đông mắt đỏ hoe tìm đến, vội vàng hỏi cô ấy làm sao.
An Đông lập tức bật khóc.
Cao cao gầy gầy, đôi mắt sáng long lanh của cô ấy, ngày thường nhìn vẫn luôn hiền hòa và lạc quan, giờ lại bị Sầm Khê làm thành như vậy, Ngưu Lâm nghe xong liền rất tức giận: "Cậu ấy làm gì vậy? Thành tích tốt là ghê gớm lắm sao? Xinh đẹp là được phép hống hách? Thật là... Đi, mình đưa cậu tìm cậu ấy."
Lúc ấy hai người còn chưa phải bạn cùng bàn, nhưng quan hệ cũng thực sự không tệ. Ngưu Lâm đầy căm phẫn làm An Đông cảm thấy ấm lòng hơn chút, nhưng cô ấy vẫn giữ lại Ngưu Lâm, thấp giọng nói: "Thôi... cũng là do mình, không nên xem máy tính của cậu ấy."
Ngưu Lâm hét lên: "Nhưng mà cậu ấy cũng không nên hung dữ như vậy! Rốt cuộc cũng là bạn cùng phòng mà!"
An Đông lau nước mắt, nói: "Đúng rồi, về sau còn phải làm bạn cùng phòng. Lâm Lâm, thôi, mình chỉ muốn nói với cậu một chút... trong lòng quá khó tiếp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phung-xuan-huu-mao-nhi/2903250/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.