An Đông nhìn bó hoa hồng trắng to trước mặt, sững sờ trong vài giây, như thể đến tận lúc này mới kịp phản ứng lại. Cô ấy đột ngột đưa tay che miệng, hàng mi dày khẽ run rẩy, hốc mắt cũng theo nhịp tim đang dâng trào mà bất chợt nóng lên.
Là hoa hồng trắng. Trước kia cô ấy từng tặng Sầm Khê cũng là hoa hồng trắng.
Ở Bạch Thạch trấn xa xôi phương bắc này, cũng không có cửa hàng bán hoa, hôm đó cô ấy tình cờ gặp được người bán hoa hồng trắng, trong lòng thật sự vui mừng khôn xiết, cảm thấy đây chính là duyên phận giữa cô ấy và Sầm Khê.
Mười ba bông hoa hồng đại diện cho tình yêu thầm lặng, ngụ ý rằng cô ấy thích Sầm Khê từ lâu nhưng không cách nào nói ra, đó chính là cách cô ấy định nghĩa sự "lãng mạn".
Nhưng bó hoa hồng đó, lại bị Sầm Khê vô cùng lạnh nhạt từ chối.
Đó là lần đầu tiên cô ấy vì Sầm Khê mà đau lòng như vậy, đau hơn bất kỳ lúc nào trước đây.
Mà bây giờ, Sầm Khê lại tặng cô ấy bó hoa hồng trắng được đóng gói tinh xảo này, còn cả một bó lớn, từng bông đều nở no đủ kiều diễm, còn được xử lý cẩn thận từng giọt sương, đủ thấy người mua nó đã dành bao nhiêu tâm huyết.
Thời gian như chợt quay ngược, khoảng trống lớn trong lòng ngày nào, bây giờ được sự ấm áp này lấp đầy một lần nữa.
An Đông mắt nóng rát, hít hít mũi, cẩn thận đưa tay tiếp nhận bó hoa hồng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phung-xuan-huu-mao-nhi/2903347/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.