Lòng bàn tay An Đông thật ấm áp, chỉ có giữa khoảng trống kia có một khối nhỏ mềm mại, xung quanh đều mài ra những vết chai mỏng.
An Đông nhìn thấy Sầm Khê vươn lưỡi ướt át trơn mượt, nhắm mắt dán vào phần mềm mại nhất trong lòng bàn tay mình. Dưới sự k*ch th*ch kép của xúc giác và thị giác, cảm giác tê dại từ lòng bàn tay lan tỏa đến sống lưng, k*ch th*ch một cơn rùng mình tê sướng.
Nhìn con số trên màn hình đồng hồ nhảy vọt lên, Sầm Khê có cảm giác như vừa giải được một bài toán khó, cảm giác thành tựu ùa lên trong lòng.
Đây là lần đầu tiên trên giường cô làm chuyện này cho An Đông, hoàn toàn không có kinh nghiệm gì, chỉ dựa vào phản ứng của An Đông để phán đoán. Kết quả đương nhiên khiến người bắt bẻ như cô không hài lòng lắm. An Đông trong suốt quá trình này vẫn luôn im lặng ẩn nhẫn, ngoài việc thở hơi nhanh một chút, nặng một chút, nước mắt lưng tròng gọi tên cô vài lần, cũng không có phản ứng mãnh liệt như chính cô.
Dù cô chạm vào An Đông ở bất kỳ chỗ nào, dùng sức hay nhẹ nhàng, phản ứng của An Đông cũng không khác biệt lắm, khiến cô không thể nắm bắt được, cũng không biết An Đông cảm nhận thế nào, sẽ chấm điểm cho cô ra sao.
Lần này cô chỉ tự cho mình 40 điểm thôi.
Cô mới không chịu thua, bất kể phương diện nào cũng vậy, cô phải làm đến 100 điểm mới được.
Nhìn con số trên đồng hồ, cô như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phung-xuan-huu-mao-nhi/2903349/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.