Ánh đèn phản chiếu trong mắt Sầm Khê chập chờn lay động, từng tia sáng vỡ vụn loé lên trong khoảnh khắc. Cô đưa tay ra sau chống vào tường kính phòng tắm, hơi ngẩng đầu lên, trong cái hôn ôn nhu của An Đông mà run rẩy nhẹ.
"An Đông..." Cô khẽ gọi tên ấy, tiếng thì thầm khàn khàn đ*ng t*nh.
An Đông ôm chặt thân hình cô, khi nghe thấy vậy liền ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Sầm Khê lúc này thật đẹp.
Làn da trắng nõn của cô hiện một lớp ửng hồng nhàn nhạt, những sợi tóc ướt rơi xuống cổ, giọt nước từ đuôi tóc không ngừng nhỏ giọt. Vẻ mặt mơ màng vì bị hôn đến thất thần khiến An Đông không khỏi rung động.
An Đông vừa cúi người vừa giơ tay đi vào sâu hơn, dùng một cách khác để đáp lại lời kêu gọi của cô, cảm giác bản thân đang bị Sầm Khê ôm chặt lấy một cách đầy chắc chắn và kiên định.
Bóng ma do ghen tuông sinh ra trong lòng cũng dần dần tan biến.
Sầm Khê chỉ thuộc về cô ấy, và cô ấy cũng là người duy nhất của Sầm Khê.
Vòi sen vẫn đang phun, sương mù ngập tràn bao phủ phòng tắm, tiếng nước lách tách vang đều từng trận.
Cánh tay bị thương của An Đông vẫn còn băng gạc đã ướt đẫm, Sầm Khê sau khi thỏa mãn rồi lại thấy ảo não, hai chân bủn rủn bước đi lấy hộp thuốc, giúp An Đông khử trùng vết thương rồi thay băng gạc.
An Đông chỉ quấn một chiếc khăn tắm, để lộ đôi vai gầy gò thanh thoát,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phung-xuan-huu-mao-nhi/2903389/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.