Còn không đợi Quy Dĩ trả lời, Diệp Tống liền xoay người xuống lầu, xua tay nói: "Hôm nay trong nhà có việc, ngày khác lại uống, các huynh đệ cứ uống tiếp, ta về trước, tiền cứ tính cho ta. Quy Dĩ, ngươi đưa A Thanh về cho ta."
Dứt lời cũng đã đi xuống dưới lầu, nhảy lên Hách Trần, phi nhanh như chớp.
Quý Lâm ghé vào cửa sổ nhìn xuống, cười hì hì nói: "Vệ tướng quân bị đánh a. Hắn cũng có lúc bị cha đánh a. Nhị tiểu thư chạy gấp như vậy, đúng là khi nguy cấp mới thấy chân tình a."
Diệp Thanh giật giật khóe miệng, nhị tỷ đi gấp như vậy hằn là bởi vì Hoàng Thượng đang ở nhà thôi.
Về đến nhà, thấy Diệp Tu đang quỳ gối lưng thẳng tắp trước đại đường, nhận roi của Đại tướng quân. Đại tướng quân đánh một cái lại mắng một câu "Nhãi ranh", "Chán sống".
Diệp Tống nhìn mà lòng dạ rối bời, vốn định đi vòng qua phía sau Đại tướng quân, Diệp Tu mắt nhìn thẳng lại phát hiện nàng, đột nhiên nói: "A Tống đã trở lại, Hoàng Thượng ở hậu viện chờ muội."
Một câu thành công hấp dẫn lực chú ý của Đại tướng quân.
Diệp Tống đè lại tâm chột dạ, Đại tướng quân mày rậm mắt to trừng về phía nàng, xoay gậy trong tay nói: "Còn biết trở về! Lại đây quỳ cho lão tử!"
Diệp Tống chỉ chỉ hậu viện, cười trừ nói: "Nhưng, nhưng không phải Hoàng Thượng đang ở bên kia chờ con sao, con đi đã!" Dứt lời liền chạy như bay về hướng hậu viện, còn chưa định thần lại, đã đâm sầm vào người phía
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1373503/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.