"Công tử, nếu người cứ như thế này, người sẽ không tìm được vợ.."
Mặc Thiên Cừu lạnh lùng liếc mắt nhìn Mặc Thủy khiến Mặc Thủy sợ đến mức run lên. Nhưng hắn vẫn không sợ chết nói: "Công tử, thuộc hạ cảm thấy rằng nếu người không thích những cô nương đó thì không cho họ tiến vào là được? Vì sao công tử phải hù dọa bọn họ như thế?"
Mặc Thiên Cừu rũ mắt xuống, đôi môi cong lên.
"Như vậy.. Quá phiền phức."
Quá phiền phức?
Mặc Thủy mờ mịt nhìn Mặc Thiên Cừu. Một lúc sau, dường như hắn ta đã hiểu ra được điều gì đó, hắn hoàn toàn sốc rồi!
Công tử là.. Cố tình hù dọa các cô nương đó? Mượn miệng của các nàng khiến danh tiếng công tử truyền xa, từ đó về sau công tử có thể được thanh tịnh rồi?
Đáng sợ!
Từ khi nào công tử đã có tâm cơ sâu như thế?
Mặc Thiên Cừu điều khiển xe lăn đi ra bên ngoài hình đường, ánh trăng lành lạnh dừng ở trên người của hắn.
Bóng lưng của thiếu niên trông có chút hiu quạnh và cô đơn.
Ánh mắt Mặc Thủy đuổi theo Mặc Thiên Cừu, hắn thở dài một tiếng. Hắn không biết sau này sẽ là cô gái như thế nào mới có thể bầu bạn bên người công tử như tiên nhân của hắn đây?
* * *
Phượng Tầm bị ác mộng làm cho thức giấc. Đã mấy năm trôi qua, kể từ lúc nàng sống lại đến nay thì ác mộng chưa bao giờ kết thúc. Thế nhưng mỗi lần tỉnh lại nàng không tài nào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-ngu-cuu-chau/2082510/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.