Mặt Thẩm Lan xanh mét. Nhưng bà nghĩ đến những lời trước đó Tần Ngọc Nhu đã nói, bà cố gắng đè nén sự tức giận trong lòng xuống.
"Tầm nhi, lần này ta thật tình đến tìm con. Quả thật việc này là do ta sai trước, không nên hiểu lầm con." Bà chậm rãi vào phòng, đi về phía Phượng Tầm: "Cho nên, lần này ta đến là muốn bồi thường cho con."
Phượng Tầm cười mỉa mai. Cho dù nàng thật sự yêu tiền, nhưng giống Thẩm Lan.. Dù đem hết cả cái Tần gia này tặng nàng, nàng khinh thường nhận lấy.
"Ồ, không cần phải bồi thường. Nếu như bà thật lòng muốn xin lỗi ta thì nhanh chóng đem đồ vật mà bà đã lấy từ tay cha ta trả lại đây. Nghe nói thứ đó cũng được mấy đồng bạc, ta có thể bán lấy tiền." Ngón tay Phượng Tầm vỗ về cằm, trong mắt mang theo ánh sáng.
Thẩm Lan cười khinh miệt. Việc này chắc là do trước khi phụ thân nàng chết đã nói chuyện này cho nàng biết. Đáng tiếc là con nhóc Phượng Tầm này ở nông thôn quá lâu, trong đầu chỉ toàn là bạc, cho nên không hề biết đến tác dụng quan trọng của vật kia.
"Tầm nhi, ta không biết con đang nói cái gì? Ở Tần gia ta đầy đủ cẩm y ngọc thực, ta còn cần thiết phải lấy đồ của phụ thân con hay sao?" Sắc mặt Thẩm Lan dịu lại, lời lẽ chính đáng nói: "Lần này Nhu nhi muốn giúp con một phen. Con mèo nhỏ của con thiên phú không tồi, nhưng mà không có người nuôi dưỡng, cuối cùng nó sẽ bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-ngu-cuu-chau/2082513/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.