Lúc Sở Ngọc đuổi tới, Lưu Tang đã mở cánh cổng lớn, đứng yên lặng nhìn ra ngoài.
Bên đường có một chiếc kiệu, một bóng người nghiêng nghiêng dựa vào thành kiệu, đang ngồi hát. Nàng hát một bài hát trẻ con, giọng Giang Nam nhẹ nhàng mềm mại theo gió xuân bay tới.
Giọng hát đã từng làm vô số nam nhân mê đắm đến điên đảo thần hồn đó, bây giờ lại tràn đầy dịu dàng, chân thành. Chủ nhân của giọng ca, vừa tiếp tục xướng khúc vừa nhìn Lưu Tang chăm chú, như được nhìn thấy một bảo vật đã thất lạc từ lâu.
Từng là dung nhan tuyệt thế sáng ngời, giờ đây nàng không còn vẻ phong tình mê hoặc nữa, mà mộc mạc thanh nhã như một đóa hoa sen. Dáng vẻ này của Chung Niên Niên, Sở Ngọc chưa từng nhìn thấy.
Chung Niên Niên lại cất tiếng hát, hết lần này đến lần khác, mà Lưu Tang cũng lẳng lặng lắng nghe. Khi nàng ấy dừng tiếng ca, thì khuôn mặt cậu bé đã đầm đìa nước mắt.
Sở Ngọc lạnh lùng đứng nhìn, trong lòng đã hiểu ra vài phần.
Dùng tay áo loạn xạ chùi nước mắt, Lưu Tang vừa khóc thút thít vừa hỏi: “Chị học khúc hát này ở đâu?”
Chung Niên Niên dịu dàng nhìn Lưu Tang, trong mắt cũng là ánh nước lấp lánh. Nàng cúi thấp đầu, khẽ nói: “Khúc hát này không phải ta học được, mà chính ta nghĩ ra… Đã lâu rồi không gặp, A Tang… Em có còn… nhớ tỷ tỷ hay không?”
Lời còn chưa dứt, nước mắt nàng như những hạt ngọc trong suốt rơi xuống, vẻ u sầu càng khiến cho khuôn mặt diễm lệ đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-tu-hoang/800067/chuong-235.html