Lệ Vấn Chiêu hồi tưởng lại cái đêm quản gia nhỏ uống say mèm, nghĩ kỹ thì cũng không phải là không có dấu hiệu gì.
Cảnh Nghi khi đó uống say, ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh quậy phá cả buổi, thậm chí còn lấy ngón tay chọt chọt vào ngực anh, miệng thì bảo: "Đừng có bíp!"
Lúc ấy, Lệ Vấn Chiêu chỉ cho rằng đó là lời nói xàm xí của người say. Nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ ngay lúc đó, trái tim anh đã bắt đầu... loạn nhịp.
Đúng rồi, bị quản gia nhỏ chọc đến mức đầu óc rối tung rối mù.
Anh cũng không phải Liễu Hạ Huệ. Người mình thích mềm nhũn ngồi trong lòng mình, lại còn nghịch ngợm, động tay động chân.
Nếu anh vẫn giữ được vẻ mặt bình thản, phong thái điềm nhiên, thì đúng là giống như lời Cảnh Nghi nói... chắc chắn là máy hỏng.
Cuối cùng cũng tìm ra câu trả lời cho những ngày tháng rối bời vừa qua, nhưng Lệ Vấn Chiêu vẫn không khỏi bất đắc dĩ. "Tiếng bíp" này... hình như chẳng có cách nào tránh được khi ở bên Cảnh Nghi.
... Bởi vì anh hoàn toàn không thể không rung động trước em ấy.
.
Trong văn phòng, Cảnh Nghi đang nằm bò ra bàn với vẻ mặt chán nản. Lệ Vấn Chiêu đi họp rồi, cả căn phòng rộng lớn thế này chỉ còn mình cậu, đến một người để trò chuyện cũng không có.
Đúng lúc ấy, cửa văn phòng bỗng mở ra.
Mắt Cảnh Nghi lập tức sáng rực, bật dậy: "Đại thiếu gia..."
"Gì đây? Là tam thiếu gia thì cậu lại bày ra cái mặt lạnh như mẹ kế vậy à?" Lệ Đình sải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-gia-trong-truyen-nguoc-van-bi-nghe-thay-tieng-long-roi/741566/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.