Lệ Vấn Chiêu đứng sững, ánh mắt dừng lại trên mặt Cảnh Nghi rất lâu mà không nói lời nào.
Dưới ánh nhìn đó, Cảnh Nghi bắt đầu thấy chột dạ, ánh mắt đảo qua đảo lại tìm chỗ trốn.
[Đây là món của khách bàn số 9 mời anh, họ muốn mời anh đi xem phim tối nay.]
Đột nhiên, câu nói của phục vụ bỗng vang lên trong đầu Cảnh Nghi.
Cậu chớp chớp mắt, ngây người tại chỗ, cùng một trạng thái với Lệ Vấn Chiêu.
"..."
"Hiểu ra rồi à?" Lệ Vấn Chiêu nhìn biểu cảm thay đổi rõ rệt trên gương mặt Cảnh Nghi, thầm nghĩ may quá, cuối cùng nhóc này cũng thông não.
"Ừm." Cảnh Nghi mím môi, thốt ra một câu: "Ý anh ta là muốn tán tỉnh tôi, đúng không?"
May quá, cuối cùng cũng thông suốt.
Lệ Vấn Chiêu gật nhẹ: "Cảm giác thế nào?"
Cảnh Nghi lắc đầu quầy quậy: "Không dám nghĩ."
"..."
Cảnh Nghi đúng là không dám nghĩ thật. Trong thế giới ngôn tình cổ điển, nơi mũi tên tình yêu đều nhắm vào các nhân vật khác giới, cậu – một người vô danh, không tên không tuổi, sao dám xen chân vào mấy chuyện rối ren này chứ? Can đảm ghê!
Lệ Vấn Chiêu nhìn vẻ mặt nghĩ quá xa của Cảnh Nghi mà sững người, khẽ cười nhạt một tiếng.
Cảnh Nghi ngẩng lên, nhìn thấy Lệ Vấn Chiêu đứng dưới ánh đèn, bóng dáng cao lớn như chắn hết ánh sáng phía sau. Trong hành lang yên tĩnh, vẻ ngoài ấy khiến cậu không khỏi bối rối, vô thức kéo áo Lệ Vấn Chiêu:
"Thiếu gia, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt này. Trông giống mấy nhân vật bóng đen muốn thủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-gia-trong-truyen-nguoc-van-bi-nghe-thay-tieng-long-roi/741584/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.