Thẩm Kiến Thanh chạy một mạch vào bệnh viện, mười mấy phút chờ thang máy lên tầng gần như rút cạn hết toàn bộ sự kiên nhẫn của cô ấy.
Sau khi ra ngoài, cô ấy không chờ được đến bàn y tá, tiện tay chặn một người lại hỏi: "Xin chào, cho hỏi đến V6 đi như thế nào?"
V6 là phòng đơn, lúc Tần Việt đến vẫn chưa có phòng trống, bây giờ đã có.
Thẩm Kiến Thanh bước nhanh theo hướng đối phương chỉ, chỉ trong vòng 6-7 giây, bước chân vồn vã đột nhiên dừng lại trước một cánh cửa.
Thẩm Kiến Thanh có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim dồn dập của chính mình, "thình thịch, thình thịch", dường như nhịp nào cũng nện mạnh vào xương sườn của cô ấy, cúi đầu nhìn bộ dạng nhếch nhác của mình mới chậm rãi ấn xuống, đẩy cửa ra.
Căn phòng ngập tràn ánh nắng.
Tần Việt đang dựa vào giường bệnh đã được nâng lên, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô vẫn bình thản như vậy.
Nắng tháng 1 vừa kịp gặp xuân, ấm áp và yên bình không kém, nhẹ nhàng bao quanh Tần Việt.
Thẩm Kiến Thanh nghẹn ngào trong cổ họng, giống như bị một tảng đá lớn chặn ngang, sưng tấy đau đớn, cảm giác ẩm ướt nhanh chóng dâng trào nơi hốc mắt.
Cô ấy không hiểu, tại sao những ngày trời trong nắng ấm lại dễ dàng khơi dậy những cảm xúc mong manh trong mình hơn là vài ngày sống trong hốt hoảng lo sợ trước đó.
Đồ ngốc thích lừa cô ấy, thích cậy mạnh, thích tự cho mình là đúng rõ ràng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-he-doi-dang/1898612/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.