"Giảng viên Thẩm, chị rất dễ, em rất thương."
Nịnh nọt lên tít trời cao.
Thẩm Kiến Thanh nuốt xíu mại, khuỷu tay lại gác lên cửa xe, đầu ngón tay chậm rãi gõ nhẹ lên đó.
"Cộc, cộc..."
"Tần Việt, em nghĩ ngủ một giấc, là chuyện lừa chị coi như xong à?"
Tầm mắt Tần Việt rời khỏi bàn tay trắng trẻo, mảnh mai của Thẩm Kiến Thanh, nói: "Không, ngủ là phản ứng s1nh lý, lừa dối là biết nhưng vẫn cố làm, tính chất hai việc này không giống nhau, không thể triệt tiêu lẫn nhau được."
Thẩm Kiến Thanh thờ ơ nhìn Tần Việt.
Chậc, nhìn dáng vẻ vâng lời dễ bảo kìa ngoan ngoãn biết bao, mà tại sao cứ hễ làm gì là lại khiến người ta ngứa răng nhỉ?
Vẫn là ghi nhớ chưa đủ sâu sắc.
Ánh mắt Thẩm Kiến Thanh sa sầm, lạnh giọng nói: "Biết là tốt."
Thẩm Kiến Thanh đậy kỹ hộp cơm, ném trở lại, sang số lăn bánh, suốt quãng đường không thèm liếc Tần Việt lấy một lần.
Đến bệnh viện, lấy số, xếp hàng, cô ấy còn giống như bị bao bọc bởi một lớp băng hơn, không nói gì, không một biểu cảm, đi bộ thì sải bước dài nhất, tần suất cao nhất, chẳng hề bận tâm mình đã lên tầng, còn Tần Việt thì vẫn đang ì à ì ạch...
Đang dìu một cụ già bước đi như bay lên thang cuốn???
Thẩm Kiến Thanh cầm phiếu đăng ký đứng trên tầng, nhất thời không biết có nên giận hay không.
Bệnh mười mấy ngày trời rồi, sao mà vẫn không chịu đứng cho đúng chỗ vậy?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-he-doi-dang/1898635/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.