Đêm dài vô hoang, sóng nước lăn tăn, từng đợt nhẹ nhàng vỗ về Thẩm Kiến Thanh. Cô ấy đứng đan chặt mười ngón tay với Tần Việt, để cho cô tỉ mỉ kiên nhẫn lại tràn trề phóng khoáng hòa tan mùa đông lạnh, tưới tiêu cho vườn hoa mỹ lệ của cô ấy bằng nước tuyết.
Dòng nước trong veo chảy róc rách trong kẽ tay Tần Việt.
Trên cổ tay trái cô, những hạt trầm hương tiếp tục va chạm, lúc vang lúc yếu, âm thanh và hương thơm kéo dài.
...
Đêm khuya, khi vạn vật im ắng, những vì sao đã bắt đầu ngủ say trong vòng tay của ánh trăng, nước trong vòi lại lần nữa tuôn ra, chậm rãi, thư thả.
Thẩm Kiến Thanh thử nhiệt độ nước, đẩy chuỗi hạt trên cổ tay Tần Việt lên đến khuỷu tay.
Hạ mắt, lướt qua những ngón tay và lòng bàn tay ướt át của cô, Thẩm Kiến Thanh khựng lại một giây, rời mắt, cầm phần xương cổ tay cô, kéo xuống nước.
"Giảng viên Thẩm, chị không nhìn tay em thì rửa làm sao sạch được?"
Người gục trên vai Thẩm Kiến Thanh đột nhiên lên tiếng, hàng mi ươn ướt của cô lóe lên, ngước mắt, nhìn cô ấy trong gương—— Trán hơi ướt, tinh thần không tốt, hơi thở ngắn nhẹ, đôi mắt luôn tĩnh lặng như thể không chịu thấu muộn phiền tạp niệm của trần thế, ửng lên màu đỏ phơn phớt.
Thẩm Kiến Thanh nhìn dáng vẻ này của Tần Việt, vô tình nhớ tới một cụm từ từng đọc được trên mạng—— vừa thuần khiết vừa dung tục—— rất thu hút.
Đôi chân vừa mới khép
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-he-doi-dang/1898647/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.