Thẩm Kiến Thanh ngẩn ngơ trong một khoảnh khắc.
Cảm giác được giới thiệu công khai thật kỳ diệu, giống như một ngọn đèn đuổi theo đêm đen, thế giới bỗng sáng bừng, còn cảnh tượng bị giễu cợt trước đám đông nhiều năm trước thì giống như mạng nhện quỷ dị, ngột ngạt không chết người, nhưng cũng kề cà không thể bóc sạch.
Sự tương phản rõ rệt khiến đầu óc cô ấy trống rỗng.
Lúc này, cô ấy được ôm một cách thân mật, lắng nghe Tần Việt gọi "giảng viên Thẩm", cùng "bạn gái" bằng giọng nói ấm áp, cả trái tim cô ấy bắt đầu run rẩy.
Nếu không phải trước đây từng đứng lớp nhiều năm, dạy các lớp học công khai, thì khi cô ấy mở miệng, cổ họng có lẽ cũng sẽ run rẩy.
Thẩm Kiến Thanh bình tĩnh lại, điềm tĩnh ổn định tâm trạng, mời Quan Hướng Thần vào: "Cô Quan, hôm nay đón tiếp không chu đáo, mong cô thông cảm."
Quan Hướng Thần trước đó đã biết sắp xếp tối nay, cô nàng lanh lẹ né tránh động tác muốn nhận lấy hoa quả của Tần Việt, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô tiếp tục thể hiện tình cảm, còn mình vừa vọt vào bếp vừa nói: "Không, không, hai đứa tôi hay phát rồ ngoài ban công lắm, đừng thích ngoài đó quá."
"Phát rồ?" Thẩm Kiến Thanh ngẩng đầu nhìn Tần Việt, không quá chắc chắn rằng mình có nghe đúng không, "Người trầm tính như sư phụ Tần mà cũng phát rồ ấy hả?"
Quan Hướng Thần giữ vưng nguyên tắc có sai phải sửa, lập tức vịn cạnh cửa, bán đứng Tần Việt: "Có chứ!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-he-doi-dang/1898660/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.