Thẩm Kiến Thanh đứng từ góc nhìn của bản thân; trả lời từng câu hỏi trong cuộc hội thoại với Quan Hướng Thần.
Hiện tại Tần Việt khiến người khác tự hào, khiến người ta ngưỡng mộ, không cần phải bận rộn tất bật nữa;
Cô đã đuổi kịp cô ấy, không cần phải lo rằng khi bên nhau, cô ấy sẽ bị người ta bàn tán;
Mọi nỗ lực của cô đều đã có được kết quả, có thể để lại một khoảng trống nhỏ trong cuộc sống mình, để nghỉ ngơi, để tận hưởng.
Trong lòng cô ấy thừa nhận tất cả những nỗ lực của Tần Việt.
Nhưng đối với Tần Việt, chủ đề này không có mở đầu, thông tin đứt đoạn, chỉ có tiếng "tự hào" trong đó khiến cô cảm nhận được một khoảnh khắc vui sướng, rồi sau đó là đuôi câu hụt hẫng.
Cô vẫn luôn theo đuổi Thẩm Kiến Thanh, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ nhắc tới từ "theo đuổi" với Thẩm Kiến Thanh.
Tần Việt cầm chặt điện thoại, ánh mắt dõi theo Thẩm Kiến Thanh, hồi lâu, mới lên tiếng: "Sao tự nhiên lại nói những lời này?"
Thẩm Kiến Thanh nghe vậy, hơi khựng lại, hoàn hồn, cười thoải mái với màn hình: "Có câu nói 'Người xuất sắc hơn mình không hề đáng sợ, đáng sợ là người xuất sắc hơn mình nỗ lực nhiều hơn mình' ." Thẩm Kiến thanh đóng cửa sổ, đưa tay chỉnh lại tóc: "Cùng tham gia dự án, chia sẻ các loại thông tin, tiến độ của em trên bảng thông báo đã rõ rành rành rồi, tiếp tục tăng ca nữa, các bạn học khác sẽ chịu đả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-he-doi-dang/1898669/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.