Thẩm Kiến Thanh tiến đến, môi kề sát, mang theo hương thơm quen thuộc của Tần Việt: "Muốn hôn môi với chị không?"
Tần Việt cúi đầu, nhìn thấy khuôn mặt nghênh đón ánh sao và ánh trăng của Thẩm Kiến Thanh.
Ánh mắt cô ấy nồng nàn và chăm chú, ôm chặt lấy Tần Việt, nhưng Tần Việt vẫn không thể xác định được ý nghĩa của nụ hôn mà cô ấy muốn.
Nếu giống với đêm qua, chỉ là để xoa dịu nỗi lo được lo mất trong nội tâm thì cơ thể cô có thể vẫn sẽ từ chối đưa ra những phản ứng chân thành và thiết tha.
Tần Việt trầm mặc.
Thẩm Kiến Thanh không nhận được phản hồi, âm mũi xen kẽ dần nặng trĩu: "Không muốn à?"
Môi Tần Việt chỉ hơi động đậy, Thẩm Kiến Thanh đã mãnh liệt hôn cô, khuấy đảo khoang miệng cô, hôn m út khiến cuống lưỡi cô đau nhức, tê dại.
Tần Việt im lìm, những cảm xúc vương vấn lúc tỏ lúc mờ trong đôi mắt rũ xuống.
Không biết qua bao lâu, Tần Việt lùi lại, tách ra, tranh thủ việc chủ động mở lời ôm Thẩm Kiến Thanh, trong ánh nhìn đầy mơ hồ và kinh ngạc của cô ấy, cô nói: "Muốn."
Muốn tạm thời quay trở lại làm Tần Việt của trước đây, giam cầm chị trong tình yêu, chủ động, hôn chị.
Hơi nóng khi Tần Việt nhả chữ phả vào khuôn mày, hàng mi của Thẩm Kiến Thanh.
Thẩm Kiến Thanh nhắm mắt theo bản năng, trên mí mắt cũng có được hơi ấm của cô, tinh tế và từ tốn, hoàn toàn là cảm giác xa lạ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-he-doi-dang/1898670/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.