Cuối cùng, Tiêu Thanh Như vẫn chiều theo ý của của Hứa Mục Chu.
Sức lực nửa người dưới không đủ, biểu hiện không thể so sánh với trước kia, nhưng Tiêu Thanh Như đã rất hài lòng.
Lúc này giống như con mèo vùi ở trong lòng Hứa Mục Chu, ngoan ngoãn đến mức khiến anh hận không thể lật người làm lần nữa.
Tiếc là, có lòng nhưng không có sức.
Hứa Mục Chu không ngừng hôn lên lông mày, gò má và khóe miệng của Tiêu Thanh Như.
Cuối cùng, anh trịnh trọng nói: “Vợ, anh sẽ rèn luyện thân thể thật tốt, nhanh chóng phục hồi."
Tiêu Thanh Như bị anh chọc cười: “Lúc này anh nói lời này, em cảm thấy động cơ không thuần khiết cho lắm."
"Quả thực là không thuần khiết."
Hứa Mục Chu càng ôm Tiêu Thanh Như chặt hơn, trêu chọc nói: "Làm vợ vui vẻ là trách nhiệm của chồng, vì lý do gì, anh cũng phải rèn luyện gấp đôi."
Có lẽ vì hơn hai năm không làm chuyện này, đột nhiên thảo luận đến, khiến cô cảm thấy xấu hổ.
Thấy cuộc trò chuyện ngày càng đi sai hướng, Tiêu Thanh Như nhắm mắt giả vờ ngủ.
"Vợ?"
"Ngủ rồi."
Hứa Mục Chu cười khẽ, hôn lên trán Tiêu Thanh Như: “Ngủ đi.”
"Anh cũng mau ngủ đi."
"Ừ."
Cô điều chỉnh tư thế ngủ thoải mái, lần này nhắm mắt ngủ thật.
Ban ngày làm đủ thứ việc nhà, vừa rồi còn "giao lưu" một phen, Tiêu Thanh Như mệt mỏi vùi trong lòng Hứa Mục Chu, một lúc sau phát ra tiếng hít thở đều đều.
Cánh tay cô tùy ý khoác lên người Hứa Mục Chu, chân lại co lại rất ngoan, không giống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-70-quan-tau-xinh-dep-nuoi-con-cham-chong/2740978/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.