Thấy cha mẹ không để ý đến chúng, Tả Tả lại hỏi một lần nữa: “Mẹ ơi, ly hôn nghĩa là gì?”
Hứa Mục Chu vỗ m.ô.n.g thằng bé: “Ly hôn gì mà ly hôn chứ? Nói tầm bậy tầm bạ.”
Thằng bé bĩu môi: “Không phải cha đã nói sao?”
“Con nghe nhầm rồi đó.”
Hữu Hữu nói to: “Anh không nghe nhầm, con cũng nghe thấy.”
Hai đứa bé cùng đồng lòng tra hỏi, Hứa Mục Chu bỗng thấy hối hận khi dẫn chúng đi dô dành vợ.
Tiêu Thanh Như đã sắp trễ giờ lên lớp, chỉ có thể giải thích qua loa với chúng: “Ly hôn có nghĩa là cha mẹ sẽ không ở cùng nhau nữa, nhưng mà các con cứ yên tâm, mẹ và cha con sẽ không chia xa đâu, cả nhà chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi.”
Sau khi nghe thấy nửa câu đầu, hai bé con không hiểu nó có nghĩa là gì, nhưng khi nghe tới nửa câu sau, chúng nở nụ cười.
Cả nhà họ sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Không xa rời!
Hứa Mục Chu cũng cười: “Vợ à, lần sau đừng làm anh sợ.”
“Em học theo anh đó, năm đó anh cũng làm em sợ thế đấy.”
“Anh sai rồi, do khi ấy anh suy nghĩ không chu đáo.”
Tiêu Thanh Như hừ một tiếng, bước nhanh về phía trường học.
Hứa Mục Chu ôm con chạy theo phía sau: “Vợ à, để cha con anh tiễn em.”
Hai bé con nói như vẹt: “Mẹ ơi, chúng con tiễn mẹ.”
Người đang bước nhanh như bay ở phía trước khẽ mỉm cười.
Thật ra khi thấy bộ dạng thấp thỏm của Hứa Mục Chu, cô đã hối hận khi nói ra hai chữ ly
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-70-quan-tau-xinh-dep-nuoi-con-cham-chong/2741030/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.