"Quan tâm." Anh không suy nghĩ nói.
Vành mắt Hoắc Vi Vũ ẩm ướt, trong lòng có vị chát chát, rất đau xót.
Rất nhiều suy nghĩ phức tạp hiện lên trong đầu.
"Nếu như tôi gả cho anh, anh chỉ có thể có một mình tôi, có thể làm được không?" Hoắc Vi Vũ truy vấn.
Ánh mắt Cố Cảo Đình tinh hồng nhìn cô.
Cô không tin anh sao?
"Nếu như tôi cưới cô, cô chỉ có thể có mình tôi, cô làm được không?" Cố Cảo Đình hỏi lại.
Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm anh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Một giây, thật giống như vạn năm.
Phảng phất như thời gian ngừng lại.
"Nhị ca, tại sao lại ngăn em, tiểu Vũ đang ở trong, anh không sợ Cố Cảo Đình khi dễ em ấy sao?" Lâm Thừa Ân tàn bạo quát.
Hoắc Vi Vũ thu hồi suy nghĩ, nhìn ra cửa.
Cô cũng muốn biết, tại sao nhị ca không giúp cô.
Thẩm Mặc Thần nói một chút, âm thanh trầm thấp, làm Hoắc Vi Vũ nghe không rõ.
Chỉ xác định được, nhị ca và tứ ca đang ở ngoài cửa.
Bên trong cô lại cùng Cố Cảo Đình làm chuyện như vậy.
Coi như anh ta cũng chưa có làm gì, bọn họ cũng sẽ hiểu lầm đấy.
Cô cảm thấy thật mất mặt.
Cố Cảo Đình kéo cằm của cô, để cho cô đối diện anh, ép hỏi:
"Trả lời tôi, cô chỉ có thể có một mình tôi, làm được không?"
"Tôi không có bỉ ổi nhu vậy, cũng không thiếu đàn ông như trong tưởng tượng của anh." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.
"Rất tốt, tôi cũng không thiếu phụ nữ như trong tưởng tượng của cô." Cố Cảo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635333/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.