"Tư lệnh, ngài nói, người bịt mặt đó không phải là người của Giang Khả đi, hắn tới phòng Hoắc tiểu thư tìm tín vật đi, vừa lúc bị Minh Nặc bắt được, liền giết Minh Nặc để bịt miệng rồi." Trung tá Thượng phân tích nói.
Cố Cảo Đình nhìn về phía trung tá Thượng, "Lại nói bậy bạ, anh cũng không cần đợi ở bên cạnh tôi."
Trung tá Thượng: "..."
"Nếu người bịt mặt là người của Giang Khả, hắn không cần phải vứt Minh Nặc ở gần cô nhi viện. Mà người của hắn, tuyệt đối sẽ không thể để Minh Nặc bị thương." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
"A..., vậy có khả năng là người khác làm." Trung tá Thượng đưa mắt nhìn sắc mặt ngưng trọng của tư lêngj, thật sự không nói gì nữa.
*
Xe chạy đến Sơn Trang, Cố Cảo Đình ôm Hoắc Vi Vũ xuống xe, đặt cô lên trên giường của anh.
Anh thay áo sơ,mi cho cô, rồi đắp chăn.
Nhan Diệc Hàm ở cửa sau, bị kêu vào phòng.
"Đừng nhìn lung tung." Cố Cảo Đình nhắc nhở.
Nhan Diệc Hàm: "..."
Anh ta dám nhìn lung tung sao?
Nhan Diệc Hàm kiểm tra nhiệt độ cơ thể của Hoắc Vi Vũ, 39 độ, không thấp.
Nghe tiếng tim đập của cô, nhanh hơn người bình thường.
Lại lật xem mí mắt của cô.
Anh ta lưu loát truyền dịch cho Hoắc Vi Vũ.
Cố Cảo Đình nhìn máu chảy trở về, đau lòng nói: "Cô ấy chảy bao nhiêu máu, tôi sẽ làm cho cậu lưu lại bấy nhiêu."
Nhan Diệc Hàm ghét bỏ nhìn Cố Cảo Đình.
Tư lệnh quả thực là một người cuồng thê hộ(cuồng bảo vệ vợ yêu).
"Là phải về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635399/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.