Nóng rát, giống như có kiến bò trên da thịt.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy khó chịu, lấy tay gãi.
Cố Cảo Đình cầm cổ tay của cô.
"Nóng, khó chịu, Cố Cảo Đình..." Hoắc Vi Vũ oán hận hô, muốn gãi.
Cố Cảo Đình thấy Hoắc Vi Vũ khó chịu như vậy, nổi nóng.
Anh muốn đánh Nhan Diệc Hàm một trận.
Nhưng mà anh lại lo lắng, buông lỏng tay của cô ra, cô sẽ gãi đến bị thương mất.
Hơn nữa trên tay của cô còn đang truyền nước.
Nếu không cẩn thận làm lệch kim, nước sẽ truyền sai chỗ, tay cũng sưng lên.
Anh kiên nhẫn dụ dỗ nói:
"Cô đừng nhúc nhích, để tôi thổi cho một chút, từ từ sẽ tốt thôi."
"Thổi, thổi, nhanh lên." Hoắc Vi Vũ thúc giục nói.
Cố Cảo Đình cúi người, thổi lên chổ bị thương của cô.
Gió nhẹ nhàng lướt qua da thịt nóng rát của cô, mang đến một cảm giác mát lạnh.
Thời gian dần trôi qua, cũng không đau đớn như trước nữa.
Hoắc Vi Vũ yên ổn lại, từ từ thiếp đi.
Cố Cảo Đình thương tiếc vẩy tóc dính trên mặt cô sang bên.
Anh nhìn cô ngoan ngoãn ngủ bên cạnh anh, trong lòng như bị lấp đầy.
Đó chính là cảm giác thỏa mãn.
Anh sợ cô nửa đêm xoay người, đè lên ống dẫn, máu sẽ bị chảy ngược.
Nên anh không dám ngủ, nắm chặt tay của cô, nhìn cô ngủ.
Lông mi của cô thật dài, phủ trên mắt, phía dưới mí mắt lưu lại một viền đen.
Cái mũi xinh xắn, bờ môi căng đầy.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, là khi cô một tuổi, đang tập đi, lảo đảo, không muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635400/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.