Hoắc Vi Vũ ngồi lên giường, chân rất lạnh, rúc vào trong chăn.
Cô không thể ích kỷ như vậy, bời vì muốn có tình yêu, mà không để ý đến sinh mệnh của người khác.
"Cố Cảo Đình, tôi mới vừa vào tòa án quân sự, ra cũng chưa được quá lâu, như vậy có chút gấp rồi." Hoắc Vi Vũ nhẹ nói.
"Cô lo lắng ông của tôi sẽ không đồng ý sao?" Cố Cảo Đình suy đoán hỏi.
"Ông ấy luôn hi vọng anh tìm được một người phụ nữ tốt nhất, hoàn mỹ nhất." Hoắc Vi Vũ giải thích nói.
"Yên tâm, nếu ông phản đối, tôi vẫn cưới cô, tôi không phải là người dựa vào hơi thở của gia gia mới sống được." Cố Cảo Đình cuồng vọng nói.
Trong mắt Hoắc Vi Vũ có chút ẩm ướt, lông mi khẽ run, khóe miệng hơi hơi dương lên.
Nhớ ngày đó, Nạp Lan Tĩnh Oánh phản đối Ngụy Ngạn Khang yêu cô.
Ngụy Ngạn Khang kéo dài đến bảy năm, cũng không thể cưới cô.
Bây giờ cô có một loại cảm giác như cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc.
Đau lòng, chua xót.
Anh càng tốt, cô càng không nỡ bỏ được.
Hai tay nắm chặt lại.
Tàn nhẫn nói ra.
"Cố Cảo Đình, cho tôi một chút thời gian được không? Ngày mai tôi muốn yên tĩnh ở một mình." Hoắc Vi Vũ nhẹ nói.
Bên kia Cố Cảo Đình trầm mặc.
Anh cũng không muốn ép buộc cô, tránh làm cô sợ hãi.
"Hôm nay nghỉ ngơi sớm chút, ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Hoắc Vi Vũ cúp điện thoại.
Hôm nay suy nghĩ quá nhiều, ngủ cũng không an ổn.
Thật vất vả, hơn bốn giờ sáng mới ngủ thiếp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635420/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.