Trên xe, ánh mắt Cố Cảo Đình bén nhọn đảo qua bốn phía, không nuông tha bất cứ dấu vết nào.
Trên đường đi, đều không có phát hiện địa phương khả nghi.
"Cô ta bị bắt bao lâu?" Cố Cảo Đình ngưng trọng hỏi.
"Cũng gần một giờ." Nữ binh báo cáo.
Cố Cảo Đình nắm chặt tay, trên mu bàn tay nổi gân xanh, trong mắt lướt qua một đạo lo lắng cùng bối rối.
Chỉ cần gặp Cáp Đặc trong vòng nửa canh giờ, khẳng định không thể may mắn thoát khỏi.
Nói không chừng bây giờ đã bị...
"Cô ta lưu di ngôn cho ai?" Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Nữ binh dừng một chút.
Cố Cảo Đình lạnh lùng nhìn cô, nghiêm nghị nói:
"Nói."
Nữ binh báo cáo:
"Cô ta nói, không tiếc nuối, không lo lắng, không lưu luyến, cho nên, không viết di ngôn."
" Không tiếc nuối, không lo lắng, không lưu luyến." Cố Cảo Đình nhíu mày, lặp lại lời của Hoắc Vi Vũ, trong mắt dần dần đỏ hồng, tâm trí dần dần không bình tĩnh.
Cô đối với anh, đã triệt để tuyệt vọng rồi, cho nên, không có tiếc nuối, không muốn day dưa với anh, ngay cả lưu luyến cũng không có, cho dù anh vẫn sống trên thế giới này.
Mặc kệ anh!!
Lòng của cô, so với đá còn cứng hơn, so với dã thú còn tuyệt tình hơn.
Cố Cảo Đình đấm một cái, trúng cửa xe, kim loại liền biến dạng.
Trên tay chảy máu ròng ròng.
" Tư lệnh." Nữ binh kinh hô, vội vàng cầm hộp cứu thương đến.
Cố Cảo Đình hất nữ binh đang băng bó ra, lạnh lùng nhìn phía trước. Lạnh giọng ra lệnh:
"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635829/chuong-616.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.