Tô Bồi Ân mở cửa.
"Tô tiên sinh, có thể ăn cơm rồi." Quản gia cung kính nói, ngẩng đầu, nhìn mặt của Tô Bồi Ân, ngẩn người:
"Tiên sinh mặt của ngài."
Tô Bồi Ân bất đắc dĩ thở dài một hơi:
"Bị thư ký của tôi đánh, lát nửa tôi sẽ giáo huấn cô ta, đừng ngạc nhiên, lấy cho tôi túi chườm đá đi."
"À, vâng."
Hoắc Vi Vũ đi ra, trừng mắt nhìn Tô Bồi Ân.
Trong tay anh cầm túi chườm đá, xoa xoa mặt, như có điều suy nghĩ nhìn cô.
Ánh mắt kia, rất nặng, làm Hoắc Vi Vũ cảm thấy u ám.
"Là anh sai trước." Hoắc Vi Vũ nói.
Anh ném tú chườm đá vào thùng rác.
Phịch một tiếng.
Hoắc Vi Vũ nhíu mày nhìn anh.
"Đi thôi, ăn cơm." Tô Bồi Ân nói, đi đến cửa.
Hoắc Vi Vũ nhớ Cố Cảo Đình và Đan Địch Tư Lục Phỉ cũng sẽ ăn cơm ở ngoài, liền không muốn đi:
"Anh ăn xong mang thêm một phần về cho tôi là được."
Tô Bồi Ân nắm tay cô, lôi kéo cô đi:
"Tôi khônh thích chỗ ngủ có mùi lạ."
Bọn họ vừa ra cửa, Cố Cảo Đình và Đan Địch Tư Lục Phỉ cũng đi ra.
Đụng mặt.
Cố Cảo Đình ảm đạm nhìn Hoắc Vi Vũ, sắc mặt có chút tái nhợt, liếc hướng Tô Bồi Ân nắm tay cô, sắc mặt càng kém.
Ánh mắt kia như kiếm.
Hoắc Vi Vũ cũng nhìn Cố Cảo Đình.
Cô cảm giác anh tức giận, là vì Tô Bồi Ân nắm tay cô sao?
Cô thật muốn tiến lên lột mặt nạ lạnh lùng của anh ra.
"Bồi Ân, sao anh cũng ở đây?" Đan Địch Tư Lục Phỉ kinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635924/chuong-664.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.