Đan Địch Tư Lục Phỉ nhìn Tô Bồi Ân, cảm giác có gì đó không đúng, ôn nhu nói: "Bồi ân, anh làm cái gì thế, đối xử với phụ nữ phải dịu dàng chứ."
Tô Bồi Ân gắt lên, "Tôi dịu dàng với cô ấy hay không thì liên quan gì tới cô?"
Đan Địch Tư Lục Phỉ sắc mặt hơi tái nhợt, nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, "Cô đừng để ý anh ta. Theo tôi thấy, anh ta bị phụ nữ làm hư rồi, tính tình thật xấu."
"Tôi no rồi, mọi người từ từ dùng bữa." Hoắc Vi Vũ đứng lên, không dám nhìn Cố Cảo Đình, đi thẳng về phòng.
"Ha ha, " Đan Địch Tư Lục Phỉ cười khẽ, trêu chọc nói: "Xem ra, cô ấy rất muốn ở cùng một phòng với anh đó, bồi ân, anh thật có diễm phúc. "
Khóe miệng Tô Bồi Ân cong lên, "Tắt đèn không thấy được dung nhan, tôi có thể làm gì đây?."
"Cô gái người ta thực lòng thực dạ, nếu anh không muốn kết hôn thì nên tha cho cô ấy đi."
"Làm sao cô biết tôi không thật lòng?" Tô Bồi Ân hỏi lại.
"Anh ghét cô ấy, cho nên mới không thật lòng? Nếu anh mà thật lòng có khi trời đổ mưa máu luôn đấy." Đan Địch Tư Lục Phỉ nói như thể mình hiểu biết lắm.
"Tôi ghét cô ấy, là vì không hiểu rõ cô ấy, nhưng hôm nay, cô ấy khiến cho tôi phải nhìn với cặp mắt khác, dù sao, thoạt nhìn giống liệt phụ, đứng lên lạo giống đãng phu, phụ nữ mà vừa trong sáng vừa quyến rũ như cô ấy giờ rất hiếm."
"Ca."
Tô Bồi Ân vừa dứt lời, chiếc cốc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635935/chuong-673.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.