Tiểu Ba nhìn Hoắc Vi Vũ, lại nhìn Tô tổng, cắn cắn ngón cái.
Cô có cảm giác kì lạ...
Tô tổng ngắm trúng Hoắc bộ trưởng của cô rồi..
Ha ha ha.
Cô cảm thấy thật may mắn khi quyết tâm đi theo Hoắc bộ trưởng, trung thành, tận tâm, chưa từng có ý đồ tạo phản.
"Hai người cứ từ từ bàn bạc, em ra ngoài mua chút hoa quả." Tiểu Ba vui tươi hớn hở xoay người ra ngoài, còn giúp hai người đóng cửa lại.
"Không cần, em chỉ cần phần em nên được nhận. Nhà tư bản, chi tiền ra cũng phải thu lại gấp mấy lần." Hoắc Vi Vũ nói vô cùng trí lý.
Tô Bồi Ân thích thú nhìn Hoắc Vi Vũ, cười lớn hơn, "Càng ngày anh càng thích em rồi đấy."
"Bị anh nhớ thương cũng không chuyện tốt, cứ thanh toán số tiền đó cho em là được rồi, em còn có chuyện, đi trước đây, tạm biệt Tô tổng." Hoắc Vi Vũ với lấy túi xách của mình, đi ra cửa.
Tiểu Ba vẫn đứng bên ngoài cửa, vừa thấy Hoắc Vi Vũ bước ra, có chút xấu hổ hô to: "Hoắc bộ trưởng."
"Đi thôi." Hoắc Vi Vũ lấy điện thoại di động ra xem, điện thoại hết phin tắt nguồn tối om.
Cô lên xe Tiểu Ba, nạp điện thoại trên xe, khởi động máy.
Di động liên tiếp thông báo tin nhắn.
Có Hoắc Thuần, Ngụy Ngạn Khang, Tiểu Ba, bãi săn, những người xa lạ, vương đông, duy nhất không có Cố Cảo Đình.
Hoắc Vi Vũ cười tự giễu.
Cũng tốt, cô đã quen với nó rồi, lòng đã chết, cho nên cũng không cảm thấy đau đớn nữa.
Cô ấn số gọi cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635972/chuong-703.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.