Người khác bới móc chỉ dám ném đá giấu tay, nói bóng nói gió, thế mà khi tới Bạch Du thì lại trở thành chỉ mặt gọi tên, ngay cả cái quần cũng không để lại cho người ta.
Lâu Tú Anh: “...”
Giang Hựu Hàm: “...”
Chị Phúc: “...”
Cả người chị Phúc run rẩy, ngay lập tức cô ta nhìn về phía Lâu Tú Anh bằng ánh mắt cầu xin, mong Lâu Tú Anh có thể nói giúp mình vài câu, nếu không tới lúc Bạch Du tố cáo với ông chủ thì chắc chắn cô ta sẽ không gánh nổi.
Lâu Tú Anh tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi, bà ta khụ vài cái rồi nói: “Du Du, cơm có thể ăn bậy nhưng nói thì không được bậy…”
Bạch Du ngắt lời bà ta: “Cơm có thể ăn bậy, vậy dì có thể ăn cứt không?”
Lâu - Cơ tim tắc nghẽn - Tú Anh: “...”
Giang Hựu Hàm: “Bạch Du, sao chị lại mất dạy như thế? Dù sao thì mẹ tôi cũng là bề trên của chị, còn là mẹ chồng của chị, sao chị có thể ăn nói như vậy?”
Bạch Du: “Tại sao tôi lại không được ăn nói như vậy? Các người làm tôi khó chịu, lẽ nào tôi phải chịu đựng các người? Hơn nữa, mẹ cô không phải là mẹ chồng của tôi, mẹ chồng của tôi chỉ có một, đó là bà La, mẹ ruột của anh Giang Lâm.”
Đời trước do cô cứ chịu đựng nên mới dẫn tới căn bệnh ung thư vú, đời này ai khiến cô cảm thấy khó chịu thì cô cũng sẽ khiến người đó khó chịu!
Còn phải trả lại gấp đôi.
TBC
Giang Hựu Hàm: “...”
Sắc mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/2696396/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.