Giang Lâm: “Em không bị bệnh, em chỉ ngủ say thôi, gọi thế nào cũng không tỉnh, anh lo em xảy ra chuyện nên đã đưa em đến bệnh viện để kiểm tra, sau khi bà nội và cha biết thì cũng đến đây.”
Bạch Du nghe vậy, cô cảm thấy ngạc nhiên lần nữa: “Gọi mãi mà em không tỉnh? Sao lại như vậy, ngày thường giấc ngủ của em không sâu, xung quanh có chút tiếng động là em sẽ tỉnh lại ngay.”
Giang Lâm: “Ừ, bác sĩ kiểm tra cho em xong, nói là em quá mệt mỏi, cũng có thể là quá đau buồn nên mới như vậy.”
Nghe thấy ba chữ “quá đau buồn”, khuôn mặt Bạch Du nóng lên, biết rằng anh đã biết chuyện cô khóc ở nhà họ Bạch, không khỏi cảm thấy có chút ngại ngùng khi nhìn vào mắt anh.
Mặc dù bà Bạch không biết tại sao Giang Lâm lại muốn giấu giếm tình trạng bệnh thật sự của Bạch Du, nhưng bà vẫn phối hợp nói: “Đúng như Giang Lâm đã nói, bà nội thấy cháu ngủ mãi không tỉnh nên cảm thấy lo lắng vô cùng, từ trước đến giờ cháu không có ngủ sâu như vậy.”
Bạch Du gật đầu: “Quả thực là có chút kỳ lạ.”
“Nhưng con tỉnh là được rồi.” Cuối cùng Bạch Phi Bằng cũng tìm được chỗ trống để xen vào: “Bà con và cha đã dạy dỗ anh cả của con rồi, bây giờ cha sẽ gọi nó vào xin lỗi với con!”
“Không cần đâu ạ.” Bạch Du gượng gạo từ chối, sau đó cô nhìn về phía Giang Lâm lần nữa: “Bây giờ là mấy giờ rồi, có trễ giờ xe lửa xuất phát không?”
Giang Lâm không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/2696415/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.