Đao cuối cùng hôm đó là Tề Hàm tự mình cắt, như lời hắn, trong lòng hắn quả thật không dám tưởng tượng nếu như bệnh của Dịch Thư Vân không chữa được, sư đệ Dịch Sở Vân của hắn sẽ còn làm ra chuyện gì; hơn nữa, mơ mơ hồ hồ, Dịch Thư Vân trong lòng Tề Hàm cũng có một chút mâu thuẫn và phức tạp.
Đương nhiên, lúc lấy máu xong, Tề Hàm lại một lần nữa lâm vào hôn mê. Vẫn luôn mơ mơ màng màng, nghỉ ngơi bảy tám ngày mới có thể đứng dậy xuống giường, Chu Minh bắt mạch cho hắn mỗi ngày, bởi vì cửu chuyển sinh nguyên đan, thân thể Tề Hàm vẫn có thể khôi phục hoàn toàn.
Khi nghe được tin tức này, mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Sáng sớm, Linh Nguyệt Đài.
Tề Hàm choàng áo khoác đen rất dày, bọc cả người kín đáo bên trong, ánh mặt trời tảng sáng ngày thu im ắng chiếu lên khuôn mặt còn chút tái nhợt của hắn, sợi tóc rũ nhẹ.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tề Hàm quay đầu, kêu lên, "Băng tỷ tỷ."
Người tới chính là Tử Y, thị nữ bên người Dịch Thư Vân, mà thân phận thật sự của nàng là phó đường chủ ngũ hành Thủy Đường, muội muội ruột của đường chủ Mạc Miểu, cho nên khi Tề Hàm vừa nhìn thấy nàng lần đầu, đã bị dung mạo của nàng dọa sợ... bởi vì dáng dấp tỷ muội các nàng cực kỳ giống nhau.
"Thân thể đại thiếu gia chưa khỏi, không nên hứng gió." Mạc Băng ngoài miệng nhắc nhở, nhưng lúc nhìn thấy áo lông cừu trên người Tề Hàm, trong mắt mang theo ý cười.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-lam-thien-ha-so-lai-kinh/1522350/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.