Lúc Diệp Khai trở về từ chỗ của lão gia tử có cầm theo nửa cân trà lá.
Nếu là trà lá bình thường cũng không nói làm gì, đây chính là trà đại hồng bào cực phẩm, sản lượng một năm chỉ mấy cân, cơ bản đều tiến vào đại nội, gần như không thấy trên thị trường.
Diệp lão gia tử không thích uống trà nên thứ này để ở chỗ ông xem như lãng phí.
Vừa lúc để Diệp Khai nhìn thấy, dĩ nhiên sẽ không khách sáo, cầm nguyên cả hộp trà lủi đi.
Lúc về đến nhà, thấy cả cha mẹ đang ngồi đó khiến Diệp Khai hoảng hồn.
- Cha, mẹ.
Diệp Khai ngoan ngoãn chào hỏi rồi ngồi xuống ghế sa *** trong phòng khách.
Cha hắn Diệp Tử Bình mới chỉ quá bốn mươi tuổi, tướng mạo đường đường, rất có uy thế, đang xem TV.
Mẹ hắn Mạnh Chiêu Hoa cũng là xuất thân danh môn. Năm nay bà 38 tuổi nhưng nhìn như mới trên ba mươi, khuôn mặt không hề in dấu vết năm tháng. Tuy Mạnh gia không phải là hào phú chính trị nhưng là môn đệ thư hương, cũng là nhân vật đại gia, hiện giờ kinh thương có, theo chính trị cũng có, còn có cả theo đường nghiên cứu học vấn, còn phồn thịnh hơn cả Diệp gia rất nhiều.
- Sao trở về muộn như vậy? A...cầm cái gì đó?
Diệp Tử Bình thấy được thứ Diệp Khai cầm trong tay liền thuận miệng hỏi một câu.
- Ông bảo con tới ăn cơm, thuận tay cầm hộp trà của ông về thôi. Diệp Khai bỏ hộp trà lên bàn.
Diệp Tử Bình cầm lên xem qua, bỗng nhiên giật mình nói: truyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-mon/878468/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.