Sở thị đâu chỉ là sắp ngất, bà ta suýt chút nữa bị tức chết rồi.
Giọng nói của Tạ Sơ cắt ngang cơn giận vô dụng của bà.
“Vậy sự thật rốt cuộc là gì?” Hắn nhìn về phía Dạ Du và Thanh Vũ.
Người sau nhún vai đẩy Dạ Du lên trước một bước.
Dạ Du trợn trắng mắt, thầm mắng con quỷ chết tiệt này chẳng bao giờ làm việc đàng hoàng. Nếu nói rằng nàng nể mặt Tạ Sơ – bạch nguyệt quang của nàng đi, thì rõ ràng nàng vừa rồi cười nhạo mẫu thân hắn không hề che giấu.
Nhưng nếu nói nàng không nể mặt, thì hừ, chuyện vạch trần sự thật khó nghe này nàng lại đẩy cho hắn làm.
Đây chính là sự tôn trọng của ngươi dành cho bạch nguyệt quang của ngươi sao?
Dạ Du bị đẩy ra, cũng không khách sáo, hừ một tiếng: “Sự thật từ miệng ta nói ra các ngươi chưa chắc đã tin.”
Hắn tiến lên, giơ tay kết ấn điểm vào cổ họng của Tạ Lăng, “Tiểu tử, chuyện năm đó rốt cuộc như thế nào, ngươi nói cho mẫu thân ngươi nghe đi.”
Tạ Lăng chỉ cảm thấy cổ họng vốn bị nghẹn nay đột nhiên thông suốt. Khuôn mặt cậu vốn đã đỏ bừng vì sốt ruột, bây giờ lập tức tuôn ra hết những gì trong lòng: “Năm đó là muội muội dưới nước cứu con—”
“Điều này không thể nào!” Sở thị giọng đầy sắc bén.
“Là thật mà!” Tạ Lăng gấp gáp, nước mắt lã chã. Đến tận hôm nay cậu mới biết, chính vì lúc đó cậu nhắc đến muội muội khi ý thức không rõ ràng mới khiến mẫu thân hiểu lầm muội ấy.
Sở thị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-tai-mo-tram-ma-tan-vuong-phi-tu-dia-nguc-tro-ve/2770981/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.