“Đến miếu sơn linh báo tin một tiếng.”
Thanh Vũ nhét nhân óc chó vào miệng tiểu hồ ly rồi phân phó Lục Kiều: “Không cần kiêng kỵ, cứ làm việc nên làm.”
Lục Kiều nhận lệnh, Hách Hồng Anh thấy vậy liền nói: “Lục Kiều cô nương đi một mình thì đơn độc quá, muội để thị vệ đi cùng nàng ấy nhé?”
Lục Kiều theo bản năng liếc nhìn Thanh Vũ, nàng cảm thấy Hách tiểu thư lại hiểu lầm ý của Vương phi rồi.
Nàng thực ra chỉ đến truyền tin mà thôi, người cần lo lắng chuyện nhân lực e rằng phải là Hữu tướng phủ mới đúng.
Dù sao thì, miếu sơn linh thật sự có sơn linh, sơn linh mà nổi giận, phàm nhân chỉ e không chịu nổi.
“Cũng được.” Thanh Vũ thản nhiên nói.
Hách Hồng Anh liền chỉ ba thị vệ đi cùng Lục Kiều, còn Thanh Vũ thì phủi tay nói: “Ngồi mãi cũng chán, chúng ta vào rừng hái ít linh chi ngàn năm chơi đi.”
Hách Hồng Anh bật cười: “Linh chi ngàn năm đâu phải cải trắng, làm gì muốn hái là hái được.”
Mục Anh và Hồng Du không nói gì, chỉ mỉm cười.
Thanh Vũ vỗ nhẹ vào mông tiểu hồ ly: “Dẫn đường đi.”
Tiểu hồ ly lập tức nhảy xuống, đôi chân ngắn cũn cỡn nhanh nhẹn chạy về phía rừng, Thanh Vũ ung dung đi theo. Hách Hồng Anh bị gợi lên lòng hiếu kỳ, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Con hồ ly mập này còn biết hái thuốc sao?”
Tiểu hồ ly mập ngoảnh đầu lại trừng nàng một cái.
Hách Hồng Anh hít một hơi lạnh, lập tức khoác tay Mục Anh: “Mục Anh tỷ tỷ, tỷ thấy không? Nó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-tai-mo-tram-ma-tan-vuong-phi-tu-dia-nguc-tro-ve/2770990/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.