Bạch Long nhất tộc cư ngụ tại Thập châu tam đảo, phía đông Thương Hải.
Tiêu Trầm Nghiên lôi Lê Kha ra khỏi đại lao, chuẩn bị lên đường. Chỉ là Thanh Vũ sợ hắn trên đường cô đơn lạnh lẽo nên còn đặc biệt tặng kèm một món phụ kiện.
Tiêu Trầm Nghiên cúi đầu nhìn củ cải nhỏ bên cạnh.
“Nghiên mực ca ca khỏe a~! Từ hôm nay ta là Bút Tiểu Phương!”
Giọng trẻ con trong trẻo, vừa qua rằm, Bút Tiểu Viên đã thành Bút Tiểu Phương, hôm nay Bút phán quan phải là một tiểu tử.
Tiêu Trầm Nghiên ngước mắt nhìn Thanh Vũ, ánh sáng trong đáy mắt chợt lóe, hắn khẽ nhấc tay, Huyền Miêu Miêu từ dưới chân vọt ra, vòng quanh Thanh Vũ một vòng rồi ngồi chồm hỗm.
“Huyền Miêu Miêu đi cùng nàng lên trời, nó quen thuộc tình hình trên đó.”
Thanh Vũ cười tủm tỉm:
“Được thôi~.”
Hai phu thê bốn mắt nhìn nhau, Thanh Vũ bước lên, vòng tay ôm lấy cổ hắn, hơi thở thơm ngát phả bên tai:
“Ta nghe nói trong Long Cung có dạ minh châu to bằng cả cái đầu người, nhớ mang mấy viên về, ta gom làm của hồi môn cho biểu tỷ.”
“Được.” Tiêu Trầm Nghiên đáp, sau đó như chợt nhận ra điều gì, vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, chớp mắt một cái, nghiêng đầu như thể sắp hôn lên môi Thanh Vũ.
…
…
Thanh Vũ khẽ hừ cười, ngón trỏ đặt lên môi hắn, đôi mắt câu hồn chớp nhẹ, giọng nói vừa lười biếng vừa tinh quái:
“Đừng có mà mơ~. Làm xong chuyện rồi mới có thưởng.”
Tiêu Trầm Nghiên lẳng lặng nhìn nàng một lúc rồi khẽ cười:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-tai-mo-tram-ma-tan-vuong-phi-tu-dia-nguc-tro-ve/2781193/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.