- Đồng chí Chí Đạt, làm việc cũng phải chú ý đến sức khỏe. Anh xem xem, sao đến trán cũng bị thương thế kia?
Nạp Lan Nhược Phong thân thiết hỏi.
- Ôi…
Lê Chí Đạt nhìn Diệp Phàm một cái không nói gì, nhưng người đàn ông trung niên đang đỡ y thở dài nói thay:
- Như thế này là may mắn rồi, may là ngất xỉu ở hành lang, nếu ngoài lan can thì nguy hiểm.
Y nói câu này hiển nhiên là muốn tăng thêm hậu quả của việc Diệp Phàm mắng.
Phí Mãn Thiên ra hiệu cho Lê Chí Đạt ngồi xuống.
Một nhân viên của văn phòng Tỉnh ủy nói lại những gì Diệp Phàm vừa nói, Yến Xuân Lai thản nhiên nói:
- Trợ lý Lệ, đồng chí Diệp Phàm nói có phải là sự thật không?
- Chúng tôi nhận được kế hoạch cải tạo khe suối Vượng Phu, nhưng thưa các vị lãnh đạo, làm việc cũng phải có quá trình có phải không? Lúc đó ở Hải Đông có cử một đồng chí phụ trách đến tên là Ngô Sinh Phát, nhưng chỉ biết ngồi trong phòng..
Tôi tuy không thường làm việc trong phòng, nhưng các đồng chí trong phòng cũng nói qua. Cho nên, lập tức thành lập tổ chuyên gia tiến hành kiểm tra, bọn họ cho rằng thời cơ cải tạo, khai thác phát triển khe suối Vượng Phu chưa chín mồi.
Thứ nhất, thành phố Hải Đông không nên dùng mấy tỷ để cải tạo khai thác phát triển khe suối Vượng Phu.
Một năm thu ngân sách của Hải Đông nhiều hay ít, đem ngân sách mấy năm gộp lại vẫn còn chưa đủ.
Thứ hai, Hải Đông chỉ là một thành phố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-thuat/894930/chuong-1757.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.