Nhan Đóa Đóa nhổm người dậy, lắc lắc cổ, lao vào vách tường bên cạnh giường.
Mộ Dung tức giận ngăn nàng lại, “Ngươi làm gì thế?”
Đóa Đóa nhanh chóng tránh khỏi cánh tay trần trụi trơn bóng kia, “Đập đầu vào tường, xem có thể ngất ở trong mộng được không.”
". . . . . ." Mộ Dung hết chỗ nói.
"Mộng xuân thì làm sao? Không được đập!"
Lần này không cần Mộ Dung bịt miệng thì Đóa Đóa cũng không kêu nữa.
Hơn nữa nàng còn cẩn thận không để cái chuông trên lắc tay phát ra tiếng không tầm thường kia.
Ô ô, nếu Hoàng Phủ Dật lại đến một lần nữa, có thể nàng sẽ không ngóc đầu lên nổi!
Lần "nằm mơ" này, đầu nàng cũng tỉnh táo thêm một chút, cũng ý thức được ngữ khí nói chuyện của tên nam nhân trần truồng này rất giống phá điểu.
Kỳ thật ngẫm lại, mặt của bọn họ cũng không khác nhau lắm, mà ngay cả. . . . . .
Mắt Đóa Đóa nhanh chóng bay đi liếc một cái, lại bay về.
Mà ngay cả chuyện cả người chỉ quấn mỗi cái khăn tắm ngang lưng này cũng rất giống.
Có điều mắt phá điểu cũng không có màu xanh lam xinh đẹp thế kia, giữa hai lông mày cũng không có đường vân màu vàng thân bí như vậy.
Chẳng lẽ nàng lại dùng con phá điểu làm hình tượng cơ sở để sáng tạo ra diễn viên mộng xuân sao?
Nghĩ đến khả năng này, Đóa Đóa bản thân không còn mặt mũi gặp ai nữa.
Rơi lệ đủ mọi tư thế a. . . . . .
Mộ Dung đại khái đoán được nàng đang nghĩ gì,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quang-thai-tu-di-ngoai-tinh/1461636/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.