Type-er: Windy0503
Sơn trang Phù Vân rất lớn, đi xuyên qua hành lang là không biết phương hướng đông tây nam bắc gì nữa, nếu không phải là người biết đường rất dễ dàng bị lạc. Nam Cung Cửu nhàn rảnh không có việc gì làm liền quyết định đi loanh quanh trong sơn trang một vòng. Nhưng nàng trời sinh mù đường, không phân biệt được phương hướng. Cũng chẳng biết đây là nơi nào, xung quanh có rừng cây bao bọc, lại có non bộ rồi cả một con đường dài, chỉ là xung quanh không có một bóng người. Nam Cung Cửu cho rằng cứ đi thẳng về phía trước là được, kết quả lòng và lòng vòng, mãi chẳng tìm được đường ra…Sau cùng nàng chẳng buồn tìm đường ra nữa, quyết định ngồi dưới bóng cây mát mẻ, chờ người tới cứu.
Bỗng Nam Cung Cửu thấy một người phụ nữ bước ra từ phía sau hòn non bộ, chẳng lẽ sau đó có con đường bí mật. Đợi người phụ nữ này tới gần, Nam Cung Cửu mới phát hiện ra đó chính là Lăng Tâm. Nàng ta lúc này bước đi vội vã, mắt dáo dác nhìn ra xung quanh, ánh mắt đầy cảnh giác.
Xem ra nhất định nàng ta đã làm chuyện không tử tế, Nam Cung Cửu đứng bật dậy, dùng ánh mắt khinh thường nhìn Lăng Tâm đang tiến lại gần.
Lăng Tâm vừa thây Nam Cung Cửu, sắc mặt biến đổi, cong miệng mỉm cười, dẻo giọng lên tiếng “Cô nương A Cửu.”
Nam Cung Cửu nheo mắt, lạnh lùng hỏi “Cô lén la lén lút ở đây làm gì thế?”
“Cô nương A Cửu, ta nào có lên ta lén lút gì chứ? Ta chỉ đang đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/que-cung/489327/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.