Có lẽ bình giữ nhiệt đựng đầy thuốc đông y của Du Chân thực sự hiệu quả, hơn nửa tiếng sau, tình trạng khó thở của Địch Lam đã đỡ đi rất nhiều. Cậu nằm sấp trên ghế, tư thế này dường như giúp giảm bớt cảm giác thiếu oxy nên cậu cứ giữ nguyên vậy, mãi đến khi cánh tay tê dại đi, mới ngồi dậy rồi xoa bóp cánh tay.
Du Chân vẫn chưa có ý định đi ngủ. Khi Địch Lam ngẩng đầu lên, hắn đang đeo tai nghe, không biết đang nghe gì. Đôi mắt hơi rũ xuống, ánh đèn chiếu từ dưới lên khiến hàng mi hắn nhuốm một lớp ánh vàng mềm mại.
Địch Lam bỗng ngẩn người.
Ngoài mái tóc xanh lá có phần hơi trẻ trâu thì Du Chân thực sự là một người khá nổi bật.
Đường nét gương mặt có chút lạnh lùng nhưng ánh mắt và giọng nói lại rất ôn hòa, dễ nghe. Khi ở bên cạnh, hắn không khiến người ta cảm thấy khó gần nhưng Địch Lam lại không thể nào diễn tả được, ở Du Chân có một cái khí chất gì đó rất khó để nắm bắt. Cứ có cảm giác, nếu không nói chuyện cẩn thận hoặc chỉ cần nói sai một câu thôi, hắn sẽ lập tức lạnh nhạt, tặng cho người đó một ánh mắt khinh bỉ rồi quay người đi không chút do dự.
Mãi một lúc sau, cậu mới nhận ra mình cứ nhìn chằm chằm người ta mãi, bèn vội vàng dời ánh mắt đi nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi sự chú ý của Du Chân: "Cậu nhìn tôi làm gì vậy?"
"Đang nghĩ vì sao anh không buồn ngủ, rõ ràng đã ba giờ sáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quoc-lo-nhiet-doi-lam-tu-luat/2768731/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.