Sau khi dừng lại ở ga Na Khúc, chặng đường đến Lhasa chỉ còn một đoạn cuối cùng. Cầu vồng rực rỡ trong sớm bình minh cũng đã trở thành chuyện của quá khứ.
Du Chân ngáp dài một cái, xuống tàu hút điếu thuốc để tỉnh táo rồi tiện thể mua thêm chút đồ ăn.
Khi quay lại với hai hộp sữa chua trên tay, hắn thấy khoang tàu bỗng náo nhiệt hơn hẳn. Du Chân mang theo thắc mắc đi đến gần nhưng chưa vội lên tiếng.
Trong khoang có tổng cộng sáu chiếc giường, trừ chiếc giường trên của Địch Lam vẫn luôn trống không, ba người bên giường đối diện đã thân cận với nhau ngay từ lúc tàu rời khỏi Lan Châu. Họ trò chuyện, đánh bài, chia sẻ đồ ăn vặt, tình hữu nghị dọc đường cứ vậy nhanh chóng được thiết lập nhưng người đàn ông đeo kính cùng họ trò chuyện suốt tối qua lại đã xuống tàu ở Cách Nhĩ Mộc.
Chàng sinh viên trẻ và ông chú trung niên không để ý đến Du Chân vừa quay lại. Nhìn thấy sắc mặt Địch Lam sau một đêm nghỉ ngơi đã đỡ hơn nhiều, hai người lập tức lôi kéo cậu gia nhập sòng bài, tiếp tục sự nghiệp chơi "Đấu Địa Chủ".
"Cực kỳ đơn giản mà!" Chàng trai trẻ ra sức thuyết phục: "Bọn tôi dạy cậu vài ván là đảm bảo cậu biết chơi ngay!"
Ông chú cũng phụ họa: "Đúng rồi, đâu có chơi tiền đâu, chơi để vui thôi, giết thời gian mà!"
"Ôi dào, em trai ơi, giúp một tay đi mà, nếu không biết đánh thì để tôi nhắc bài cho, coi như góp quân số..."
"Nhóc à, từ giờ đến lúc đến Lhasa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quoc-lo-nhiet-doi-lam-tu-luat/2768732/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.