Cung điện Potala toạ lạc ngay giữa trung tâm thành phố, lưng tựa vào khung cảnh núi non hùng vĩ. Vào buổi trưa, ánh nắng dát vàng khắp mọi nơi, len lỏi vào từng kẽ đá gồ ghề tạo nên sự đan xen giữa các gam màu đen, trắng và xám. Đứng trước cảnh tượng thiên nhiên kỳ vĩ, ngay cả một công trình tráng lệ cũng có khoảnh khắc trở nên lu mờ.
Phía trước quảng trường ngoài Tuyết Thành còn có một con đường rộng lớn, tháng tư chưa phải là mùa cao điểm của ngành du lịch nhưng các hướng dẫn viên du lịch vẫn có mặt khắp nơi. Ai cũng giống ai, họ dẫn khách du lịch đến đây, nhiệt tình giới thiệu góc nhìn mà từ đó mọi người có thể thấy được cảnh tượng trước mắt hoàn toàn trùng khớp với hình ảnh mặt sau của tờ 50 tệ, quả là một vị trí ngắm cảnh hoàn hảo và thế là tất cả du khách tụ lại một chỗ như thể vốn dĩ họ đều đi chung với nhau.
Địch Lam dang rộng hai tay, lặng lẽ đón lấy một cái ôm đầy nắng sau lưng đám đông.
Dường như nơi này thích hợp với mọi động tác có phần cường điệu, bất kể làm gì: dang tay như chim hạc, đứng một chân như gà vàng, đá chân, vẫy tay hay thậm chí bò trên đất thì đều không có vẻ gì là lạ lùng cả, thỉnh thoảng có người bản địa ngoảnh lại nhìn, trong đôi mắt trong veo ấy chỉ có sự bao dung.
Nhưng Địch Lam lại quên mất rằng phía trước còn có Du Chân.
"Đúng rồi, Địch—" Hắn đột nhiên quay lại, bắt gặp cảnh tượng Địch Lam
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quoc-lo-nhiet-doi-lam-tu-luat/2768735/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.