Viva đóng cửa lúc hai giờ rưỡi sáng nhưng Du Chân và Địch Lam không có ý định nán lại đến lúc đó.
Uống vài ly, trò chuyện đủ nhiều, Địch Lam là người đầu tiên đưa ra đề nghị quay về khách sạn. Khi ấy trời đã gần nửa đêm.
Hầu hết các cửa tiệm trên phố đều đã đóng cửa, chỉ còn sót lại một vài ngọn đèn leo lét. Những tòa nhà hai bên đường chìm trong bóng tối như đang bị màn đêm nuốt chửng. Thỉnh thoảng có tiếng chuông gió và tiếng trục xoay kinh khe khẽ vang lên rồi nhanh chóng tan biến, tựa hồ như những vì sao có khả năng khiến cả thế giới lặng im.
Con đường phía trước không đủ sáng, Địch Lam đưa tay ra, chợt nhìn thấy ánh sao len lỏi vào những đường vân trên lòng bàn tay mình.
"Ngày mai cậu muốn đi đâu?" Du Chân hỏi: "Có gấp gáp gì không? Cậu có muốn đến Dương Hồ, sông băng Karola hay Namtso không...? Ương Kim vừa gửi cho tôi mấy bức ảnh về những nơi đó, toàn là sông băng, núi tuyết và hồ muối. Đi trong ngày là có thể về."
Địch Lam không trả lời ngay, chỉ kéo dài một tiếng "ừm" như đang suy nghĩ gì đó.
"Nhưng gần đây cổng trời Thánh Tượng không mở cửa, mới có tháng tư thôi, Namtso có thể vẫn còn đóng băng..."
"Anh không vội à?" Địch Lam đột ngột ngắt lời.
Du Chân khựng lại: "Hả?"
Địch Lam chăm chú nhìn anh: "Không phải anh nói anh đến Lâm Chi lần này là có nhiệm vụ à? Anh phải đưa đồ cho em trai của Ương Kim, còn phải đưa cậu ấy đến bệnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quoc-lo-nhiet-doi-lam-tu-luat/2768744/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.