🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mưa lúc lớn lúc nhỏ nhưng lại không có dấu hiệu sẽ dừng lại.

Thời tiết không tốt nhưng khách trong tiệm không những không giảm mà còn đông hơn.

Ra ngoài bị trễ một chút, Du Chân cầm ô, đạp xe đến cổng B ga tàu điện ngầm, từ xa đã trông thấy một chú chó nhỏ ướt sũng, đang ngồi xổm, hai tay ôm lấy mắt cá chân, cằm tựa lên đầu gối.

Tần số và phạm vi của những gợn sóng trong vũng nước có thể tính toán được không?

Cuộc gọi của Lý Phi Mộc không có ai bắt máy.

Kỳ nghỉ lễn đến, Địch Lam bước ra khỏi ga tàu điện ngầm, cậu bỗng chốc quên mất mình phải đi về hướng nào. Họ thật kinh tởm.

Những giọt mưa đập vào vũng nước, trước mắt lấp lánh những hạt sáng đầy màu sắc, hiệu ứng ánh sáng khiến người ta có cảm giác như giây tiếp theo sẽ chóng mặt. Trông có vẻ như Địch Lam đã suy nghĩ rất nhiều nhưng trong đầu lại trống rỗng cậu chỉ cảm thấy lạnh.

Cậu nhìn chằm chằm vào khoảng không, ngay cả khi Du Chân đã bước đến trước mặt cũng không nhận ra.

"Xin lỗi, tôi đến muộn... Địch Lam?" Du Chân khẽ ngồi xuống, đưa tay đặt lên vai cậu lắc nhẹ. Cảm nhận được sự bất ổn rõ rệt từ cậu, giọng nói của hắn rất nhẹ, như sợ làm cậu kích động thêm: "Sao thế?"

Những hạt nước đọng trên hàng mi là mưa ư? Chúng khẽ rung lên rồi lăn dài theo gò má, Địch Lam ngửa đầu, đôi mắt đỏ hoe. Cậu không nói gì, chỉ nắm lấy cánh tay Du Chân để lấy điểm tựa. Khi đứng dậy, chân cậu mềm nhũn, loạng choạng một chút mới đứng vững lại được. Địch Lam đưa tay lau mặt, liếc sang bên, chiếc cặp sách đã khô đi không ít.

Dù rất muốn nhìn xem biểu cảm của Du Chân lúc này ra sao nhưng cậu lại không dám chạm vào ánh mắt hắn. Cậu biết tâm trạng mình đang rất rối bời, cảm xúc mong manh như thủy tinh, chỉ sợ khi bốn mắt giao nhau, chẳng cần nói gì, bản thân đã bật khóc trước khiến cho Du Chân không biết phải làm sao.

Cậu đã khóc ở Lhasa rồi, không thể để hắn nghĩ mình chỉ biết rơi nước mắt, như thế quá yếu đuối.

"Không sao đâu." Địch Lam nói, cố hết sức che giấu sự run rẩy bất thường trong giọng nói: "Tôi... tôi đột nhiên muốn rủ anh đi ăn."

Du Chân nhìn cậu thật sâu rồi khi nhận ra ánh mắt Địch Lam đang lảng tránh, hắn cũng thu lại ánh nhìn của mình.

"Vậy thì đi thôi!" Hắn cố tình tỏ ra vui vẻ, vòng tay qua vai Địch Lam: "Dù mai mới ra thực đơn mới nhưng có thể cho cậu thử trước. Trước đây tôi nói cậu giúp tôi nếm thử, vẫn còn hiệu lực chứ?"

Địch Lam cố nặn ra một nụ cười: "Tất nhiên rồi."

Chiếc xe đạp dùng chung bị bỏ lại một bên, Du Chân lại mở chiếc ô đen lớn, che lên đầu cả hai. Cảm giác dày dặn, chắn đi ánh sáng u ám trên bầu trời khiến đôi mắt không còn cảm thấy khó chịu. Tấm vải đen ấy mang lại cho Địch Lam cảm giác an toàn hoặc có lẽ là do cánh tay của Du Chân vẫn luôn ôm nhẹ lấy cậu, che chở một cách chu đáo.

Từ lối B đi đến quán "Holiday", con phố trồng đầy cây long não. Trời mưa, hương thơm từ cỏ cây càng nồng nàn, ẩm ướt len lỏi qua từng hơi thở, hít sâu một chút cũng khiến lòng dịu lại.

Trên mặt đường nhựa thỉnh thoảng có một hai vũng nước nhỏ, những vạch sơn vàng trở nên đặc biệt rực rỡ.

Địch Lam cúi đầu, bên tai vang lên tiếng kim loại va chạm lách cách. Lúc đợi đèn tín hiệu, cậu quay sang nhìn, phát hiện ra đó là tiếng dây chuyền trên cổ Du Chân va vào cúc áo sơ mi denim của hắn. Du Chân đổi tay cầm ô, tư thế ôm cậu cũng nới lỏng. Địch Lam hơi do dự rồi lặng lẽ móc tay vào khuỷu tay Du Chân đang cầm ô.

Từ ngoài vòng vào trong, đó tựa như một sự níu kéo. Du Chân thoáng liếc thấy hành động ấy qua khóe mắt, mỉm cười không lên tiếng.

Chưa đi được bao xa, cả hai đã nhìn thấy tấm bảng thông báo gỗ bên ngoài quán cà phê. Địch Lam chững lại, định rẽ vào nhưng Du Chân chặn cậu lại, dùng ánh mắt ra hiệu: Chúng ta đi chỗ khác.

Quán "Holiday" nằm ở tầng một của một khu nhà dân cư, ngay bên cạnh là lối vào khu nhà ở.

Bị Du Chân dắt qua con hẻm dài, bước vào một tòa chung cư có phong cách từ mười năm trước, Địch Lam vẫn còn ngơ ngác. Leo lên bậc thang, đứng trước một cánh cửa chống trộm, cậu nhìn thấy Du Chân lấy chìa khóa ra mở khóa. Tiếng "cạch" vang lên từ ổ khóa kéo cậu trở về thực tại.

Địch Lam dừng lại ngay bệ cửa, ánh đèn ấm áp trong nhà hắt ra, Du Chân cúi xuống tủ giày tìm một đôi dép nhỏ hơn một cỡ.

"Vào đi." Hắn nói rất tự nhiên, đồng thời đưa tay đón lấy chiếc cặp sách của cậu.

Một câu nói, một hành động, Địch Lam đổi dép, lại theo hắn bước vào trong hai bước.

Lướt qua một vòng, có thể thấy đây là căn hộ hai phòng ngủ, phòng khách rộng rãi, cửa sổ đặc biệt lớn. Vì chỉ ở tầng hai nên tầm nhìn hoàn hảo, phía dưới trồng cây hoa hoè đã nhiều năm, cành lá sum suê. Xen lẫn với những cây long não xanh thẫm, một đậm một nhạt, phủ đầy ô cửa kính. Trời mưa, màu sắc ướt át ấy phản chiếu lên gạch sàn gần cửa sổ, trông như những gam màu nước loang ra.

Phong cách trang trí phòng khách và "Holiday" có vẻ tương đồng đều gỗ tự nhiên, gam màu be, ấm áp đến mức gần như có chút ngọt ngào. So với không gian ấy, Du Chân mặc nguyên một cây đen, đứng bên cây máy lọc nước rót nước lại có vẻ hơi lạc lõng.

Hắn còn đeo tạp dề sao? Địch Lam chợt nghĩ ra điều đó một nhịp chậm hơn.

Không đúng, đây là...

Du Chân đưa cậu về nhà hắn sao?

"Lại đây ngồi đi." Du Chân quay đầu gọi cậu, giọng điệu pha chút buồn cười: "Cậu bị sao thế? Hôm nay cứ ngơ ngẩn suốt."

"Ờ." Địch Lam gật đầu.

Vừa định nhấc chân bước tới, Du Chân lại đổi ý: "Thôi, cậu đừng qua đây nữa, đi tắm luôn đi. Tôi thấy cậu lúc nãy đi đường còn run rẩy, môi thì trắng bệch... Lạnh lắm đúng không? Trời mưa to thế này, nhiệt độ lại thấp nữa."

"...Ờ."

Không đáp lại những lời khác, Địch Lam dựa vào cảm giác của mình mà xoay người tìm phòng tắm.

Bên ngoài có một cánh cửa, bên trong lại có một cửa gỗ kéo. Cậu thò đầu nhìn quanh một lượt, còn chưa kịp hỏi thì giọng Du Chân từ phòng khách xuyên qua hai bức tường vọng vào, nghe có phần trầm đục: "Tí nữa tôi để khăn sạch với hai bộ quần áo trên kệ ngoài cửa cho cậu. À đúng rồi, quần áo bẩn cứ vứt vào giỏ, lát nữa tôi giặt."

"Ừ." Địch Lam đáp, cuối cùng cũng tìm lại được nhịp điệu vận động của cơ thể.

Lúc cởi quần áo ra, cậu mới phát hiện trên đốt ngón tay và ống chân có mấy vết bầm tím nhưng lại không thể nhớ nổi mình đã va vào đâu. Chắc là vô ý đụng trúng thứ gì đó, chạm vào vẫn thấy còn hơi đau.

Để ép bản thân quên hết những chuyện xảy ra sáng nay, Địch Lam vặn mạnh vòi nước nóng. Hơi nước bốc lên mờ mịt, cậu cố ý chỉnh nhiệt độ cao hơn, dòng nước xối xuống làm làn da nóng rát, chẳng mấy chốc mà đỏ ửng cả lên. Địch Lam nhắm mắt lại, chờ cảm xúc lắng xuống, cơ thể hồi phục. Dù là tê cứng hay mất mát, sau này có một mình cậu cũng có thể sống vui vẻ.

Nhưng lát nữa vẫn nên cảm ơn Du Chân vì có nhiều chuyện hắn vốn không cần làm cho cậu.

Trong lúc tắm, cửa gỗ kẽo kẹt mở ra một lần rồi lại được đóng lại rất nhẹ nhàng. Cửa có một mảng kính mờ nhỏ nhưng chẳng thể nhìn rõ được gì. Địch Lam lấy dầu gội và sữa tắm của Du Chân, mùi hương toàn là chanh.

Cậu chợt nhớ đến chiếc áo khoác của Du Chân. Khi được hắn ôm, cũng là hương vị mùa hè như thế này. Địch Lam vùi mặt vào lòng bàn tay.

Hít sâu một hơi.

Chiếc nồi nhỏ đang đun sữa trên bếp, thêm vào đó chút đường trắng, đợi đến khi sôi lăn tăn thì đổ vào chén gừng đã chuẩn bị sẵn. Du Chân úp một chiếc đĩa lên chén, để yên cho sữa đông lại rồi đặt hẹn giờ. Nghĩ ngợi một lúc, hắn mở tủ lạnh lấy thêm một đĩa bánh nếp.

Sắp xếp mọi thứ lên bàn ăn xong, Du Chân lau tay, vừa định rót nước uống thì cửa phòng tắm mở ra.

Hơi nước lập tức tràn ra ngoài.

Địch Lam khoác lên mình bộ đồ mà Du Chân chuẩn bị, là chiếc áo thun có họa tiết in đầy phô trương, cỡ áo rộng hơn hẳn khiến thân hình vốn đã gầy gò của cậu trông càng mỏng manh như tờ giấy. Đôi dép thì không sao nhưng khi Địch Lam bước được hai bước, Du Chân mới nhận ra cậu vẫn đang dùng tay trái giữ lấy cạp quần, khẽ nhíu mày.

Lúc này Địch Lam nhìn về phía hắn, giọng điệu không rõ là trách móc hay làm nũng: "Quần rộng quá nè..."

"Đó là quần ngủ của tôi." Du Chân đáp, ánh mắt lướt qua người Địch Lam, bỗng dưng có chút ngượng ngùng: "Lúc mua nó hơi chật nên tôi chỉ mặc có một lần, sau đó không động đến nữa. Tôi nghĩ chắc vừa với cậu..."

Cùng lúc kéo cạp quần lên, một đoạn da thịt trắng nõn lộ ra, nổi bật trên nền vải xanh đậm.

Hắn không ngờ eo của cậu còn nhỏ hơn so với tưởng tượng.

Nghe Du Chân giải thích, Địch Lam lặng lẽ "ồ" một tiếng rồi hắng giọng để xua đi cảm giác nghẹn trong cổ. Cậu vừa định mở miệng thì đã bị Du Chân cắt ngang: "Đừng có cảm ơn."

"Hả?"

"Tôi sợ nhất là nghe cậu nói 'cảm ơn' đấy, khách sáo ghê." Du Chân kéo ghế ra, tiện tay ra hiệu cho cậu đến ăn, động tác vô thức giống hệt lúc gọi con mèo béo đến dùng bữa: "Lại đây, tôi chuẩn bị chút đồ cho cậu ấm bụng. Cậu từng ăn sữa gừng chưa?"

Địch Lam bước tới, lúc đầu còn hơi chần chừ nhưng rất nhanh sau đó bước chân đã trở nên nhẹ nhàng hơn.

Trước đây cậu chưa từng ăn sữa gừng, cũng không mấy hứng thú.

Có lẽ vì bây giờ cậu thật sự đói, thật sự lạnh, có lẽ vì đây là món do Du Chân làm nên đặc biệt muốn thử. Những lý do ấy chồng lên nhau khiến Địch Lam không chút do dự cầm lấy thìa, thậm chí chẳng buồn hỏi cách làm. Cậu múc một muỗng lớn đưa vào miệng, không ngờ sữa vẫn còn nóng, suýt nữa bị bỏng mà phun ra ngoài.

Mùi sữa béo ngậy hòa cùng chút cay nồng của gừng xộc lên mũi. Hương vị giản dị, không quá ngọt nhưng chỉ sau vài ngụm, cơ thể cậu như được sưởi ấm từ trong ra ngoài.

Cay và ngọt, sự kết hợp tưởng chừng đối lập này không phải điều gì kinh thiên động địa nhưng với Địch Lam thì từ giờ phút này nó đã trở thành một hương vị độc nhất vô nhị.

Đôi mắt cậu chợt nóng lên, vội vàng buông một câu cụt lủn: "Ngon lắm."

Sau đó cắm cúi ăn hết muỗng này đến muỗng khác, gần như không dừng lại cho đến khi vét sạch cả bát. Cậu lại với tay lấy một viên bánh nếp, trong lúc đó, không biết từ lúc nào, Du Chân đã đặt sẵn một ly soda chanh bên cạnh, như thể đoán trước được cậu sẽ khát khi ăn bánh.

Bánh ngọt, đồ uống, không gian trong nhà vào một ngày mưa, cùng với cảm giác an toàn đang bao bọc lấy cậu—cho dù giận dữ hay tổn thương có khiến Địch Lam trở nên gai góc thế nào thì giờ đây tất cả cũng vô thức thu lại.

Du Chân vẫn luôn ngồi ở vị trí bên cạnh.

"...Bánh nếp cũng ngon lắm." Địch Lam vừa nói vừa li.ếm đi vụn dừa dính trên môi: "Anh làm à?"

Du Chân giơ tay giả vờ gõ đầu cậu: "Đừng hỏi những chuyện hiển nhiên thế chứ."

"Bảo sao ông chủ Du mở được tiệm riêng." Cuối cùng cậu nở nụ cười chân thành đầu tiên trong ngày hôm nay.

Được khen, Du Chân đắc ý nhướng mày.

"Vậy nên phải tranh thủ lấy lòng tôi đi, sau này có gì ngon là nghĩ đến cậu đầu tiên đấy." Hắn nói, bàn tay đang định gõ lên trán Địch Lam lại chuyển thành vò rối mái tóc còn ướt khiến nó xù lên thành một mớ bù xù.

Tiếng mưa dường như đã nhỏ đi nhiều, không còn ào ào đập vào cửa kính nữa. Tiếng ve lại vang lên, đôi chân trần chạm xuống nền gạch như có thể cảm nhận được những dao động trong không khí. Bầu trời cũng sáng hơn, qua những kẽ lá của cây hoa hòe và long não, vài tia nắng trắng lấp ló xuyên qua. Gió nổi lên, lá cây khẽ đung đưa như những gợn sóng xếp chồng.

"Phải rồi, con mèo của anh đâu?"

"Ở quán."

Địch Lam đùa: "Không phải anh kêu tôi giúp đánh nó à? Lẽ ra phải dẫn tôi đi thẳng tới mới đúng."

"Với bộ dạng khi nãy của cậu thì thôi đi, tôi sợ nó sẽ thấy cậu yếu ớt dễ bắt nạt, để lập uy liền nhảy lên tung cho cậu một combo mèo quyền trên dưới trái phải luôn đấy."

Du Chân cố tình phóng đại giọng điệu khiến Địch Lam bật cười không ngừng, trái tim vẫn còn treo lơ lửng cũng dần thả lỏng.

"Bây giờ ổn hơn chưa?"

Cậu gật đầu: "Ừ, lúc nãy tôi thấy lạnh, giờ không lạnh nữa."

"Chiều nay không đi học à?"

"Thứ bảy thì giáo sư nào dạy..."

Biểu cảm như thể đang nói: "Anh có chút bình thường nào không vậy, đại ca?"

Du Chân chẳng bận tâm chút nào: "Vậy để tôi giặt đồ giúp cậu nhé. Cứ nghỉ ngơi ở đây đi, lát nữa ăn tối cùng nhau được không? Vừa hay hôm nay Đan Tăng cũng đến nữa."

Thực ra họ vẫn luôn trò chuyện nhưng chỉ đến lúc này, Địch Lam mới nhận ra rằng hai tháng không gặp nhau cũng chẳng thể làm phai nhạt ký ức chung của họ. Những bài hát họ đã cùng nghe, những cảnh đẹp họ đã cùng chiêm ngưỡng. Cảnh mặt trời chiếu sáng đỉnh núi cũng là họ cùng phát hiện. Khi ấy, cậu từng nói với Du Chân rằng cậu phải hạnh phúc cả một năm.

Nhưng hiện tại cậu không hạnh phúc.

Cơn mưa này đã cuốn đi rất nhiều điều mà Địch Lam từng trân trọng nhưng đồng thời cũng mang đến những thứ cậu từng mong đợi khiến cậu không cảm thấy hoàn toàn mất mát.

Ít nhất, lúc này, ngồi ở đây, Địch Lam biết rằng Du Chân không hề phớt lờ mình.

Vậy có nên đánh cược một phen không?

"Du Chân."

Không tiếp tục chủ đề ban nãy, Địch Lam nhìn chằm chằm vào hắn với ánh mắt không hề né tránh, rồi chậm rãi hỏi: "Nếu bây giờ tôi nói với anh rằng tôi có một triệu, anh sẽ thế nào?"

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.