Mưa lúc lớn lúc nhỏ nhưng lại không có dấu hiệu sẽ dừng lại.
Thời tiết không tốt nhưng khách trong tiệm không những không giảm mà còn đông hơn.
Ra ngoài bị trễ một chút, Du Chân cầm ô, đạp xe đến cổng B ga tàu điện ngầm, từ xa đã trông thấy một chú chó nhỏ ướt sũng, đang ngồi xổm, hai tay ôm lấy mắt cá chân, cằm tựa lên đầu gối.
Tần số và phạm vi của những gợn sóng trong vũng nước có thể tính toán được không?
Cuộc gọi của Lý Phi Mộc không có ai bắt máy.
Kỳ nghỉ lễn đến, Địch Lam bước ra khỏi ga tàu điện ngầm, cậu bỗng chốc quên mất mình phải đi về hướng nào. Họ thật kinh tởm.
Những giọt mưa đập vào vũng nước, trước mắt lấp lánh những hạt sáng đầy màu sắc, hiệu ứng ánh sáng khiến người ta có cảm giác như giây tiếp theo sẽ chóng mặt. Trông có vẻ như Địch Lam đã suy nghĩ rất nhiều nhưng trong đầu lại trống rỗng cậu chỉ cảm thấy lạnh.
Cậu nhìn chằm chằm vào khoảng không, ngay cả khi Du Chân đã bước đến trước mặt cũng không nhận ra.
"Xin lỗi, tôi đến muộn... Địch Lam?" Du Chân khẽ ngồi xuống, đưa tay đặt lên vai cậu lắc nhẹ. Cảm nhận được sự bất ổn rõ rệt từ cậu, giọng nói của hắn rất nhẹ, như sợ làm cậu kích động thêm: "Sao thế?"
Những hạt nước đọng trên hàng mi là mưa ư? Chúng khẽ rung lên rồi lăn dài theo gò má, Địch Lam ngửa đầu, đôi mắt đỏ hoe. Cậu không nói gì, chỉ nắm lấy cánh tay Du Chân để lấy điểm tựa. Khi đứng dậy,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quoc-lo-nhiet-doi-lam-tu-luat/2768755/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.