Du Chân sững lại, rõ ràng trong đầu vẫn đang nghĩ về chuyện việc nhà, đồ ăn và dỗ dành con nhím nhỏ. Hắn vô thức hỏi: "Một triệu gì cơ?"
"Tôi có một triệu." Địch Lam dứt khoát lặp lại, giọng điệu chắc nịch: "Không lừa anh đâu, tôi thực sự có."
Vẫn không hiểu cậu nhắc đến chuyện này để làm gì, Du Chân cầm hai ly soda chanh rồi đứng dậy. Bước được hai bước, mới có phản ứng lại, hắn cảm thấy Địch Lam đang nói linh tinh, bèn thuận theo mà đùa: "Có thì có thôi, rồi sao? Muốn khoe với tôi là cậu là thiếu gia giàu có à? Có cần tôi đánh cho một trận không?"
Địch Lam không hề cười, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn: "Anh sẽ làm vậy sao?"
Sự nghiêm túc ấy của cậu chắc chắn không phải vô duyên vô cớ. Du Chân quan sát Địch Lam, khóe mắt khẽ giật. Cả ngày hôm nay, cậu đều rất khác thường. Dù có tin tưởng Du Chân đến đâu, trước giờ cậu cũng không phải là kiểu người gặp ấm ức liền tìm đến hắn. Cậu trông như vừa khóc xong, lại còn nói ra những lời chẳng hiểu nổi.
Du Chân đặt ly nước xuống, lại ngồi về vị trí cũ, thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Cứ theo kịch bản mà diễn đi, Du Chân. Tôi có một triệu. Nếu anh với tôi thân nhau lắm, quen biết nhiều năm mà chưa bao giờ nghĩ bỗng dưng có một khoản tiền lớn rơi vào tay tôi..." Đôi mắt Địch Lam nhìn chằm chằm không chớp. Vì nhìn quá lâu, mắt cậu hơi đỏ lên, giọng cũng trở nên khàn khàn: "Anh có nghĩ cách làm sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quoc-lo-nhiet-doi-lam-tu-luat/2768756/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.