"Đại Lý?" Ương Kim ngạc nhiên quay đầu lại: "Sao tự nhiên lại muốn đi đó?"
Mùa thu oi ả, Lonestar đã bật hết điều hòa, chỉ còn lại một vài khách vãng lai. Du Chân ngồi trên ghế cao ở quầy bar, chống tay lên mặt, trò chuyện với Ương Kim: "Nóng quá."
"... Quá cưng chiều bản thân rồi đấy." Cô vừa tức giận vừa buồn cười.
Du Chân hỏi: "Cậu đi cùng không? Tôi dẫn Địch Lam đi, cậu mang Đan Tăng theo, mọi người cùng đi sẽ vui hơn."
Ương Kim có vẻ hơi đau đầu: "Đóng cửa quán à?"
Du Chân nghe ra trong giọng nói của cô có chút không chắc chắn, liền không dám tiếp tục đề nghị.
Cô từ Lâm Chi đến Thành Đô để thi đại học, rồi ở lại đây mở quán của riêng mình, có vài người bạn, thậm chí còn bắt đầu lo cho một phần học phí của em trai. Ương Kim đương nhiên là một phụ nữ độc lập hiện đại nhưng cô ấy lại coi cửa hàng này là cả sự nghiệp của mình, không dễ dàng đóng cửa nghỉ ngơi dù chỉ là mười ngày nửa tháng.
Du Chân đang suy nghĩ xem có nên chuyển đề tài hay là để Giang Phóng thử khuyên thêm một lần nữa. Dù sao sau khi tốt nghiệp đại học thì họ ít khi có cơ hội đi du lịch cùng nhau. Cánh cửa phòng nghỉ mở ra, một người mà Du Chân không ngờ tới bước ra.
Hắn mở to mắt: "Thầy Lý?"
Lý Phi Mộc đang buộc tạp dề, có vẻ như vừa rửa bát xong, nhìn thấy Du Chân thì biểu cảm có chút không tự nhiên nhưng rất nhanh anh ta lấy lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quoc-lo-nhiet-doi-lam-tu-luat/2768777/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.