Trong lúc tàu chở khách rung lắc, nó đã xuyên qua cơn bão, đến gần ngọn hải đăng kia.
Một khu cảng quy mô không lớn xuyên qua màn mưa tối tăm, đập vào mắt thuyền trưởng, thủy thủ và các hành khách.
Không lâu sau, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi xách theo đèn bão bằng thủy tinh, che ô màu đen, mặc đồng mục màu xanh lam xuất hiện ở trên bến tàu, dùng động tác không tính là tiêu chuẩn lắm chỉ huy cho con tàu chở khách cập bến.
"Này, mấy người từ đâu đến?" Người đàn ông này vừa nhìn cầu thang được hạ xuống, vừa mở miệng hô lên.
Giọng nói của hắn bị tiếng mưa gió nuốt chửng gần một nửa, sau đó nó truyền vào trong tàu chở khách, chui vào trong tai Alfred.
"Biết đây là đâu không?" Alfred cẩn thận nhìn sĩ quan phụ tá và tùy tùng của mình.
Anh ta không mặc trang phục của tướng quân, khoác áo gió màu đen bình thường của Backlund, mái tóc vàng óng ả để xõa tùy ý, đôi mắt xanh thẳm như hồ nước sâu trong rừng.
Sĩ quan phụ tá để mái tóc chải ngược về sau kia đầu tiên là lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không rõ lắm, sau đó lên tiếng giải thích:
"Cơn bão lúc trước đã khiến tôi bị mất phương hướng."
Lúc này, thuyền trưởng che ô, đi đến gần mép tàu, đáp lại người đàn ông kia:
"Hai hôm trước chúng tôi xuất phát từ Đông Balam, chẳng may gặp phải một cơn bão."
"Cảng của anh là cảng nào?"
Người đàn ông kia đảo mắt, không trả lời ngay mà hô to:
"Các anh đợi một chút."
Hắn lập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-bi-chi-chu-q7-nguoi-treo-nguoc/2984234/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.