Hắn dùng hết trăm lượng bạc này, mở một phương dệt Hồng Tụ trong thành.
Ngày khai trương, khách đầy cửa, tiếng đồn lan nhanh.
Chỉ sau ba ngày, phường diệt nho nhỏ, đã tiếp bao khách nhân.
Nhiều ngày, mới đến chính ngọ, số vải ta dệt đều đã bán hết.
Ba tháng sau, chúng ta phải chuyển dệt phường đến một nơi lớn hơn.
Nửa năm sau, dệt phường Hồng Tụ danh dương toàn thành, người dưới quê cũng đến tìm mua.
Phú quý tới dễ dàng như thế, ban đầu cao không thể chạm đến, đảo mắt lại dễ như trở bàn tay.
Nhớ rõ lần đầu tiên bàn trướng, hắn đem sổ sách đến xem, đem số vàng bạc thu được khóa dưới tận đáy hòm. Ban đêm mấy lần tỉnh lại, nhịn không được mở khóa hòm kiểm tra, chỉ sợ số bạc trắng sẽ chắp cánh bay đi.
Vẫn soi đuốc đọc giữa đêm khuya, chỉ khác là, hắn đọc sổ sách, không còn đọc sách thánh hiền.
Hiện giờ người thêm hương không còn là ta, một nha hoàn trẻ tuổi hàng đêm đốt cho hắn mùi hương Thiên Trúc mà hắn thích.
Mà ta, vội vàng dệt đan không nghỉ.
Không ai có thể học cách sử dụng khung cửi của ta, trên thế gian này, Hồng Tụ chỉ có một.
Danh khí của chúng ta càng ngày càng lớn, người đến mua vải cũng càng ngày càng nhiều.
Ngay cả dệt suốt đêm, cũng không đủ bán.
“Hồng Tụ, nàng có thể dệt nhiều hơn một chút không?”
Hắn vội vã thúc giục, bất nhẫn nhìn bạc trắng ngay trước mắt, lại không thể thu ngay vào trong túi.
“Hồng Tụ, nàng xem bao nhiêu người chờ mua vải của chúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-khu-hue-hong-tu/284484/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.