Trần Châu mở mắt ra liền nhìn thấy một màn này.
Anh nghĩ rằng có lẽ mình không bao giờ quên những gì đã thấy.
Cô gái vẫn còn trong vòng tay của mình không biết từ lúc nào đã đứng trước cửa sổ, bao quanh là ánh nắng mặt trời ấm áp, mái tóc đen mềm mại buông thả, khoác chiếc váy ngủ màu hồng, để lộ ra đôi chân tinh tế trắng nõn.
Trong giây tiếp theo, cô quay đầu lại mà không hề báo trước, rồi nở một nụ cười rạng rỡ và ấm áp.
Trong khoảnh khắc đó, Trần Châu không hề biết rằng cô gái nhỏ của anh lại có thể xinh đẹp đến nghẹt thở như vậy.
Giang Lộc đương nhiên không biết trong nháy mắt vừa rồi mình lại khiến Trần Châu kinh diễm đến vậy, cô tiếp tục kéo rèm cửa ra, để cho toàn bộ ánh nắng mặt trời chiếu vào.
Cô thích ánh nắng mặt trời, tuy không thể nhìn thấy nhưng đó là thứ thuần khiết và đẹp đẽ nhất trên thế giới.
“Anh tỉnh rồi à?” Cô mỉm cười đi về phía anh.
“Sao em không mang giày vào?” Anh hỏi.
Giang Lộc ngồi ở mép giường đung đưa chân hai cái, sau đó phun ra một chữ về phía anh.
“Nóng.”
Trần Châu bất đắc dĩ cười cười, từ trên giường ngồi dậy, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy, Giang Lộc liền dễ dàng rơi vào trong lòng anh.
Lồng ngực ấm áp của anh dán vào lưng cô, hai tay ôm lấy trước người cô, trái tim bá đạo của anh đập thình thịch.
Giang Lộc cựa quậy một chút, “Anh làm gì vậy?”
“Không có gì, anh chỉ muốn ôm em thôi.”
Một lúc sau.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-loc/530250/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.