Lạc Thanh Hàn hơi nheo mắt lại.
Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần quả thật có nuôi một nhóm tử sĩ, vì y ra tay hào phóng, thuộc hạ của y cũng rất hào phóng, khá nhiều người bằng lòng trở thành tử sĩ của y.
Nếu là tử sĩ thật, chỉ sợ nhất thời không tra hỏi được gì.
Người có thể thành tử sĩ đã trải qua khóa huấn luyện đặc biệt, hình phạt thông thường không có tác dụng với chúng.
Đã như vậy, hắn không cần đợi nữa, ngủ trước rồi tính sau.
Lạc Thanh Hàn cởi áo ngoài, lên giường nằm xuống.
Thấy hắn cuối cùng cũng ngủ, Tiêu Hề Hề cũng nằm xuống.
Thường công công giúp hai người chỉnh lại chăn, thổi tắt ngọn đèn dầu rồi lẳng lặng lui ra ngoài.
Trong bóng tối, Tiêu Hề Hề đang định ngủ, thì chợt nghe thấy nam nhân bên cạnh hỏi.
“Vừa rồi nàng sợ không?”
Tiêu Hề Hề chống đỡ cơn buồn ngủ, trả lời “Vẫn ổn.”
Lạc Thanh Hàn nghĩ nàng đang giả vờ bình tĩnh, người bình thường gặp phải chuyện vừa rồi nhất định sẽ sợ hãi, huống chi nàng chỉ là nữ nhân yếu đuối.
Hắn nhỏ giọng nói “Nếu sợ, có thể nắm lấy ta.”
Tiêu Hề Hề muốn nói nàng thật sự không sợ, nhưng khi thấy ánh mắt có chút chờ đợi của Thái tử, nàng lại thay đổi quyết định.
Dù sao cũng là người nàng chọn, thỉnh thoảng chiều hắn một chút cũng được.
Nàng ngoan ngoãn đưa tay nắm ống tay áo của Lạc Thanh Hàn.
Lạc Thanh Hàn muốn nói, nắm ống tay áo có ích gì? Nàng nên nắm lấy tay ta.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn muốn giữ thể diện.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/1370837/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.