Dịch trạm ở huyện Cam Cốc quả thật rách nát cũ kỹ, rất tồi tàn.
Thường công công vừa xuống xe, lập tức bắt đầu sắp xếp người dọn dẹp dịch trạm.
Triệu Hiền dẫn theo một trăm Ngọc Lân quân, do Kim điển sử dẫn đường, đi thẳng đến tiểu viện bỏ hoang.
Lần này dẫn theo một trợ thủ đắc lực, Kim điển sử rất tự tin, mặt đỏ bừng, cả người run lên, thậm chí mắt cá chân bị bong gân cũng không còn cảm giác đau.
Gã đập mạnh vào cửa, hét với những người bên trong.
“Đám rùa rụt cổ mau cút ra đây! Còn không cút ra đây, lão tử dẫn người giết vào trong!”
Đợi một hồi cũng không thấy phản hồi.
Triệu Hiền không muốn lãng phí thời gian, tiến lên đá một cước.
Cửa viện đổ nát đổ sập xuống, bụi mù mịt tứ tung.
Triệu Hiền dẫn hàng chục Ngọc Lân quân xông vào, Kim điển sử cầm đao đi khập khiễng phía sau.
Vì muốn thể hiện tốt trước mặt Triệu tướng quân, Kim điển sử lao thẳng về phía cửa, mặc kệ vết thương ở mắt cá chân.
Không ngờ, tay còn chưa kịp chạm cửa, cánh cửa cọt kẹt mở ra.
Kim điển sử sợ hãi lùi lại, cuống quýt giơ đao, sẵn sàng đối mặt với kẻ địch.
Triệu Hiền và Ngọc Lân quân cũng bày trận, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Trước nhiều ánh mắt chăm chú, Nhiếp Trường Bình dẫn theo hai thị vệ chậm rãi bước ra.
Khoảnh khắc nhìn thấy Nhiếp Trường Bình, Triệu Hiền và Ngọc Lân quân sững sờ.
Triệu Hiền nảy sinh ý nghĩ trong lòng.
Nếu Tiểu quận vương ở đây, vậy Thái tử không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/1370895/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.